Không cần tìm hiểu sâu xa, thoạt trông thấy dáng điệu và khí sắc bất
thường của người thanh niên, ông đã thừa kinh nghiệm để thấu suốt anh ta
đang mắc phải căn bệnh tà, ông dụng thần lực bắt ấn, chuyển đạt sức
mạnh vô hình nhằm trói thúc tứ chi của hồn ma trong thân xác của Ðức,
mục đích chỉ để chế ngự thái độ hung hăng, khiến cho anh phải nằm co
quắt rên la và như không thể tiếp tục chịu đựng thêm sự đau đớn càng lúc
càng xiết lại như một cực hình, Ðức vật vã gào lên như đang chịu một
hình phạt kinh hồn, anh van xin cởi trói. Lúc bấy giờ vị pháp sư chủ
trì mới ôn tồn nói chuyện với anh:
- Thì ra... "cô" cũng biết đau đớn như mọi người! Tại sao đứng trước
bàn thờ tôn nghiêm mà "cô" không chịu cúi đầu đảnh lễ? Vì sao "cô" tỏ
ra quá hỗn hào? "Cô" có biết đó là hành động vô phép và rất thất lễ đối
với các đấng bề trên đã khiến cô phải chịu sự trừng phạt? Sự trói buộc
và nỗi đau đớn nãy giờ thật ra chưa phải là hình phạt duy nhất, thiêng
liêng mới chỉ tạm chế ngự thái độ hung hăng vô lễ để giúp cho "cô" lấy
lại tâm trí tỉnh táo yên bình...
Lúc đó, những tín hữu thường đến ngôi đền này để đọc kinh lễ Phật, hiện
diện khá đông đảo, nghe vị pháp sư soi rõ tường tận và nói đúng chân
tướng hồn ma đang trú ngụ trong thân xác và đang khống chế tinh thần của
người thanh niên tên Ðức, họ cảm thấy thất kinh hồn vía, vội đứng nhích
ra xa quan sát.
Ngừng nói trong giây lát như có ý dành thời gian để cho "cô" ma nữ lấy
lại bình tĩnh cố hữu, vị pháp sư mới ôn tồn đưa ra một đề nghị:
- Bây giờ nếu "cô chịu hứa lễ Phật và nghiêm trang nói chuyện, ta sẽ
thỉnh ý chư thần xin mở trói cho cô, để cô được thoải mái tự do như lúc
thường! Cô bằng lòng chứ?
Vong linh người con gái tên Trâm chiếm ngụ trong thân xác của Ðức bấy
giờ mới chịu nhìn nhận chân tướng và khuất phục trước oai lực vô biên
của thiêng liêng qua trung gian huyền bí của vị pháp sư. Chân tay của
cô ta vừa thoát khỏi những dây nhợ trói buộc đớn đau, quấn quít vô hình.
Cô đã nhận được huyền lực, lấy lại tự do cho thân thể. Cô đứng dậy
nghiêm trang lễ Phật, thái độ tỏ ra từ tốn khoan hòa. Ðợi cho hồn ma nữ
thi hành xong mọi nghi thức, vị pháp sư bắt đầu hỏi chuyện:
- "Cô" cho ta biết, vì lẽ gì cô không chịu lễ Phật, còn tỏ ra thái độ
hung hăng quá khích? Hồn ma nữ (ngụ trong xác thân của Ðức) ngước đôi
mắt đáng thương chứa đựng giận hờn nhìn pháp sư. Cô nghiện ngào cho
biết:
- Ông không hiểu tại sao tôi tỏ ra như vậy cũng đúng! Tôi vốn là một
Phật tử thuần thành biết lễ trên kính dưới chứ đâu phải hạng vô thần ngỗ
nghịch như bây giờ, nhưng từ lâu lắm rồi, kể từ sau khi tôi bị hải tặc
hãm hại, mặc dù đã chí thiết khấn xin cứu độ mà vẫn bị làm ngơ, trong
tâm tư tôi tuyệt nhiên không còn chỗ cho thần linh ngự trị, tiêu tán tất
cả mọi niềm tin. Ông biết được tại sao rồi chứ?
Nhìn thái độ còn chất chứa bao nhiêu thống trách dỗi hờn sâu kín tiềm ẩn
trong lòng ma nữ, vị pháp sư chậm rãi nói một cách hiền hòa:
- Ðó! Nếu cô không chịu bày tỏ thì không ai có dư thời giờ để có thể
biết cô đã phải trải qua những hoàn cảnh rủi ro như thế nào. Hôm nay,
chắc chắn nhờ có duyên cơ phước đức, cô đã đến được nơi đây, xem như
những tâm sự uẩn khúc của cô sẽ được mọi người chia xẻ và hóa giải hoàn
toàn. Trong cương vị của kẻ làm việc đạo, nếu muốn, chúng tôi có thể dễ
dàng tìm hiểu được ngọn nguồn câu chuyện cùng những tai nạn hạn họa đã
xảy ra trong quá trình bức tử của cô.
Nhưng trước khi chúng tôi thỉnh nguyện ơn trên từ bi cứu độ cho cô trở
về với sự bình an nguyên thủy, chúng tôi muốn chính cô nói ra lý do tại
sao không giữ lấy đức tin tối cần thiết và sự sùng kính của con người
dương thế lẫn những hồn oan đối với các đấng hiển linh?
Giọng nói của pháp sư hàm xúc âm điệu dịu ngọt như an ủi dỗ dành, đã tác
động xâu xa trong tâm hồn ma nữ, "cô" bắt đầu kể lại nguồn cơn mất hẳn
đức tin, đôi khi cô tinh nghịch biến hóa hiền tượng Phật Bà Thánh Nữ,
hiện ra để trêu ghẹo đánh đập phá phách người thanh niên, để cho anh ta
cũng nóng giận, mất hẳn đức tin, đâm ra ngang ngược vô lễ với các vị
thánh thần. Cô tự chối bỏ đức tin, đồng thời đem thái độ ngang nhiên vô
phép ra hành xử trước dung nhan Thượng Ðế. Cô kể bằng giọng nức nở
nghẹn ngào:
- ... Lúc bấy giờ chỉ còn hoàn toàn trông cậy vào đức Quan Thế Âm Bồ Tát
và niệm bài kinh cứu khổ cứu nạn như thời thơ ấu mẹ tôi thường dạy tôi
nên làm như vậy mỗi khi đối diện với những nguy nan, cũng như trước ngày
vượt biên, nhiều người thân nhắc nhở cho tôi biết quyền năng linh hiển
thường hay ra tay cứu vớt những người vượt biển gặp khổ nạn của Phật Bà
và chí thành tụng niệm khi giáp mặt với những nan nguy sẽ được tai qua
nạn khỏi.
Tôi giữ nhân đức tin và tha thiết kêu xin với lòng thành tâm khấn nguyện
cho tai họa xảy đến cho tôi lúc ở trên tàu sớm chấm dứt để khỏi phải
chịu thêm những đau đớn khổ hình trước sức dày vò điên loạn của những
tên hải tặc man ri đầy thú tính. Nhưng Phật Trời yên lặng làm ngơ không
ra tay cứu vớt để cho tôi, sau đó tôi phải chết thảm, linh hồn tôi bị
sa vào thế giới hoang vu đói khổ trăm bề, không trông đợi được bất cứ sự
lợi ích nào và mãi kéo dài kiếp đọa đày của loài hồn lang thang đói
lạnh. Thử hỏi, tôi còn điều gì để tin tưởng được nữa? Như ông đã biết
đó! Trong lúc quá đau đớn kinh hoàng, cầu xin thiêng liêng, thiêng
liêng không đoái tưởng linh ứng, tôi quay lại cầu cứu với cả "thằng
này".
Cô ta hằn hộc đưa tay chỉ vào ngực của người thanh niên đang bị hồn cô
chiếm ngự hoành hành, hậm hực nói tiếp:
- Phải! Chính "thằng này". Tôi biết nó yêu tôi tha thiết. Bù lại, tôi
cũng có cảm tình với nó từ khi mới chạm mặt nhau lần đầu. Có lúc tôi
đã mơ mộng sẽ có một lần nào đó sau khi đến được bến bờ tự do, tôi sẽ
ngỏ cho "nó" biết rằng tôi sẵn sàng đón nhận tình yêu, nếu "nó" dám mở
lời tỏ tình.
Lúc gặp nạn ở trên tàu, sau những khẩn cầu tha thiết, đọc những bài kinh
vô vọng, tôi nhìn về phía "nó" gào thét lên để mong đợi nó có chút động
tâm, hay là can đảm đứng lên cứu tôi ra khỏi những tên hải tặc điên
cuồng rồi nếu chẳng may có chết, hai đứa cũng được chết chung cho trọn
chữ tình. Ngờ đâu nó còn hèn hạ hơn tất cả những kẻ hèn hạ nhất! Nó co
rúm người lại, thu mình ngồi khúm núm dương mắt ra nhìn. Thử hỏi, có
ai hiểu được cực hình và niềm tuyệt vọng của tôi đang trông chờ nơi
"nó". "Nó" vẫn lặng thinh cho đến khi tôi lịm đi và khốn khổ trút linh
hồn ra khỏi xác thân cực kỳ đau đớn trong lúc thằng hải tặc vẫn chưa
muốn buông tha.
Vì thế, sau khi trút linh hồn, tôi có ngay quyết định nhất định phải
trừng trị "thằng này" và những đứa đã khiến cho đời tôi trở nên bẽ bàng
tan nát. Thật ra, sau khi tôi chết thảm, tôi cũng đã trả thù được hai
trong ba thằng hải tặc đã thay phiên nhau cưỡng bức tôi đến chết. Một
đứa tôi đã "khiến" nó chết thảm khốc vì đụng xe, một đứa làm ăn khánh
kiệt thua lỗ đến phải thắt cổ tự vận, còn lại một thằng cũng sắp sửa đền
tội. Riêng "thằng này" - cô ta chỉ vào Ðức - tôi cũng sẽ hành hạ nó
cho đến ngày thân tàn ma dại chứ lẽ đâu lại để cho nó được an nhiên vui
sống, lấy vợ đẹp đẻ con ngoan, hưởng thụ một đời hạnh phúc chẳng chút
công bằng, trong khi tôi vẫn phải kéo lê bước phiêu bạt của một hồn mà
oan trái vất vưởng đói rách lam lũ khắp nơi trong cõi vô hình...
Vị pháp sư và những người hiện diện chung quanh tỏ ra rất cảm thương cho
số phận không may của hồn ma nữ tên Trâm đang rành mạch kể ra hết tâm
sự u uẩn của mình. Ðợi cho nỗi ngậm ngùi trong lòng cô gái đầy tội
nghiệp lắng xuống, vị pháp sư nhìn cô thương xót, và bày tỏ những cảm
nghĩ của ông vừa thoáng hiện trong đầu:
- Cô trả thù và hành hạ người ta như vậy đã quá đủ rồi! Thôi, cô hãy
tha cho người ta, nên đem ân báo oán để hồi hướng công đức cho chính
mệnh nghiệp của mình.
Ngừng lại trong giây lát như để cho vong hồn ma nữ có đủ thời giờ nhận
rõ phải quấy, thực hư. Vị pháp sư nhân ái tiếp lời:
- Ta cần cho cô biết rõ thêm về những điều siêu linh huyền nhiệm để giúp
cho cô dễ dàng xóa tan đi những ý định oán thù còn chất đầy một lòng
sân hận! Ta chắc cô chưa biết được những tên hải tặc đó là ai? Tại sao
chúng trút hết những thảm thương cho cô đến nỗi cô phải chết một cách
quá ư là tội nghiệp oan khiên!
Thật ra, chúng là những tiền thân đã bị chính cô từ kiếp trước vốn là
một phú hộ giàu có, thường hay ỷ thế hiếp cô, dùng quyền lực bạc tiền
mua chuộc và hưởng thụ xác thân trinh tiết những người con gái trẻ tuổi
con nhà nghèo rồi nhẫn tâm bỏ rơi để họ phải gánh chịu một đời lầm thanh
khốn khổ, có người còn bị chết oan uổng vì đã dám cả gan cưỡng chống
lại những dục vọng đen tối của tay phú hộ kiếp xưa.
Nay theo định luật quả báo luân hồi, chúng được cho tái sinh làm lại
kiếp người để đòi các món nợ cũ theo ý chỉ của đấng toàn năng, chúng
được phép thi hành nghiệp nhân quả, đợi chờ cơ hội để bắt cô phải đền
trả nghiệp ác đã gây ra lúc sinh thời. Chúng ra tay tàn nhẫn hãm hại cô
trên biển đông chẳng qua là những tiền nghiệp vướng mắc nợ nần mà cô đã
tạo ra từ kiếp trước.
Và trong lúc thập tử nhất sinh đó, cô cũng đã khẩn khoản van xin ơn cứu
độ của bề trên, nhưng vì hạnh nghiệp của cô xấu xa phải trả, đấng toàn
năng đã làm ngơ cho đám quỷ dữ hoành hành, ra tay hãm hại để đòi cô trả
nợ cũ thì lẽ đương nhiên, sự van xin khẩn thiết của cô không được thiêng
liêng đoái nhậm là đúng lắm rồi, còn kêu ca thống trách vào đâu cho
được.
Thật ra, đối với qui luật thuộc thế giới vô hình rất minh bạch và vô
cùng chặt chẽ, chứ không mơ hồ hoặc giống như con người thường quan niệm
sai lạc về những vong hồn thuộc thế giới siêu linh được tự do hiện ra
quấy phá. Nếu không có đấng toàn năng cho phép phù trợ thì không thể có
bất kỳ hồn ma ngạ quỷ nào có thể khuấy động được con người, nhất là
những người đạo cao đức trọng và sự bình yên trên dương thế. Cô không
nên nhân cớ đó mà tạo thêm vô vàn những khổ nghiệp chập chùng, e mãi mãi
chìm đắm trong vòng quay của bánh xe luân hồi quả báo. Chỉ nên đem ân
đền oán thì nghiệp lực mới mong được giải trừ an nhiên, cứu rỗi.
Giờ đây, nếu cô muốn, ta có thể giúp cô soi tìm lại căn nghiệp xa xưa để
cho cô thấu rõ được mọi điều, không còn có sự bán tín bán nghi. Và khi
cô đã hiểu tường tận sự huyền nhiệm siêu linh trong tiến trình nhân
quả, cô sẽ không còn lý do mang nặng lòng thù hận, đồng thời, chúng tôi
sẽ cấp phát cho cô một phiếu công đức (công đức có được nhờ vào kết quả
của các công việc hành thiện, tu tập của một hoặc nhiều người trong một
nhóm đạo gia) và sẽ cầu xin ơn cao cả giúp cho cô có thể chọn lựa một
trong hai con đường, hoặc là được nương náu tu tập trong chùa để tái tạo
nghiệp tốt, hoặc là cô sẽ được tái sanh nhận lại kiếp người qua hình
thức đầu thai...
Lắng nghe vị pháp sư ôn tồn giải thích, hồn ma người con gái tỏ ra hiền
dịu tin tấn hơn nhiều. Tia nhìn của cô bắt đầu nhuộm vẻ từ ái, cử chỉ
của cô biến đổi trở thành lễ độ khiêm cung. Cô ngồi đó, lặng yên như
đang đắm hồn trong nỗi chiêm nghiệm thâm sâu về những lời nói nhân ái
của vị pháp sư chân chất giải bày.
Sau cùng, cô ngước lên nhìn vị pháp sư thay đổi cách xưng hô:
- Con không dám ao ước chọn lựa nghiệp tu. Xin cho con được sớm trở lại
đầu thai kiếp người để cho con có cơ hội tìm lại đời sống an vui trên
dương gian hạnh phúc như bao nhiêu người khác!
Vị pháp sư hoan hỉ gật đầu:
- Mặc dù nghiệp lực của cô còn trùng điệp chất chồng, oan oan tương báo,
rất khó mà đạt được sở nguyện tái sanh. Nhưng với lòng từ bi vô lượng
của bề trên, nếu cô thành tâm ăn năn sám hối và hứa sẽ không bao giờ tái
phạm những điều chẳng lành, chúng tôi sẽ cấp tặng cho cô một phiếu công
đức- giống như việc góp vốn đầu tư - để cho sở nguyện của cô sớm được
viên thành. Nếu cô bằng lòng với những điều như vậy và mau mau thoát ra
khỏi thân xác của người thanh niên tội nghiệp này để cho anh ta trở lại
đời sống bình an vô sự, thì mọi việc sẽ được nghiêm chỉnh tiến hành.
Cô nghĩ sao?
Vong linh cô gái tên Trâm sung sướng gật đầu. Cô cúi đầu tiếp nhận
phiếu công đức. Sau đó không lâu, cô trả lại trạng thái bình thường cho
người thanh niên tên Ðức. Tất cả mọi người chứng kiến đều cảm thấy nhẹ
nhõm hân hoan vì biết rằng, kể từ giây phút này, hồn oan cô gái đã
không nhập xác để tiếp tục hành hạ người thanh niên tên Ðức, khiến cho
thân xác anh ta héo mòn, khiến anh ta hàng ngày phải tìm kiếm ăn uống
những đồ dư thừa phế thải ở các thùng rác. Nhất là, đối với vong linh
cô gái, từ nay sẽ được đền bù và chờ ngày tái sanh đầu thai kiếp khác.
Về phần Ðức, người thanh niên bị ma nhập, ngay khi đó bỗng tỉnh táo hoàn
toàn. Anh có thái độ ngẩn ngơ như vừa trải qua một giấc chiêm bao đầy
mộng dữ với vóc dáng, thân thể gầy còm hôi hám đến lợm người.
Chờ cho Ðức thật sự hoàn hồn, những người có mặt ở ngôi đền đem cho anh
thức ăn, hoa quả và nước uống. Ðức ăn ngấu nghiến ngon lành và ra chiều
muốn lạy Phật để tạ lễ. Mọi người như đoán biết Ðức muốn gì, một người
lên tiếng:
- Anh nên tự ý sắm sửa hoa quả nhang đèn cho việc cử hành lễ tạ để biểu
lộ tấm lòng thành kính tri ân. Thật ra, chúng tôi có thể giúp anh có
thêm tiền bạc để thực hiện lễ tạ ơn tươm tất, nhưng điều đó không thực
sự tối cần. Ðiều cần thiết chính là tấm lòng thành khẩn do chính anh tỏ
bày. Vậy anh hãy thực hành ngay đi.
Vốn bị mất việc làm đã lâu, lại sống lang thang đầu đừng xó chợ, ăn uống
dơ bẩn khác thường, tuy thỉnh thoảng vẫn có người động tâm cho tiền bố
thí. Ðức lục hết túi quần áo, gom góp khắp nơi cũng chỉ vỏn vẹn có mười
đồng bạc. Anh định tâm dùng hết chẳng ngại ngùng gì, nhưng sau khi mua
sắm đầy đủ nào hoa quả nào nhang đèn cũng chỉ tốn vỏn vẹn chín đồng
bạc. Không biết do động cơ nào thúc đẩy, Ðức đem một đô la còn lại để
mua một tấm vé số, cạo ra anh lại trúng được đúng $10.00, xem như anh đã
chẳng mất đồng nào cho việc mua hoa quả nhang đèn tạ lễ vốn chỉ thuần
túy mang ý nghĩa của sự bày tỏ chân tâm.
Vài tháng trời sau đó, nhờ lòng tốt bụng của những người đồng hương, có
người đưa hẳn anh về nhà, giúp cho anh hàng ngày có miếng ăn chỗ ở tươm
tất, Ðức dần dần bình phục, sức khỏe cùng sắc diện của anh ngày thêm
hồng hào mạnh mẽ. Nhưng để giải quyết đời sống hàng ngày trước khi xin
được việc làm mới, anh làm đơn xin hưởng tiền trợ cấp tàn phế về bệnh
thần kinh...
Thời gian sau này, anh đã tìm lại được đầy đủ phong độ năm xưa, lại còn
may mắn kiếm được công ăn việc làm với tiền lương vừa khấm khá vừa nhàn
hạ, rồi tự mình ổn định được cuộc sống với miếng ăn chỗ ở riêng tư sung
túc, xem ra rất khá giả bình thường. Rồi nhờ có diện mạo nhân dáng dễ
coi, lại thêm phong cách chân chất thật thà. Chẳng bao lâu, một cô gái
trẻ tuổi xinh đẹp mặn mà có đôi mắt long lanh to tròn với dung nhan nhân
hậu, làm việc cùng sở với anh, đem lòng yêu thương Ðức, anh đón nhận
tình yêu bằng tất cả chân tình của trái tim ngập tràn rung động và cuồng
nhiệt ở một thanh niên tươi trẻ yêu đời. Một năm sau, Ðức cùng người
con gái yêu anh cử hành hôn lễ trong bối cảnh vui vẻ với rất đông bạn bè
quen biết cùng với tất cả những ân nhân cả đạo cả đời, những người đã
từng có một tấm lòng đầy bao dung thân ái, đạo hạnh vị tha, đã từng quan
tâm săn sóc, giúp đỡ anh trở lại ánh sáng hạnh phúc của một đời sống
đầy ắp niềm tin với sắc hồng.