Triệu Phong là một thanh niên
tiêu biểu về mọi mặt và luôn
luôn khiến cho những người cùng lứa tuổi phải ao ước thèm thuồng về
tướng diện,
tài năng, con người cũng như những gì anh đang có.
Sinh trưởng trong gia đình tuy không thuộc loại phú
gia
địch quốc, nhưng của cải cha mẹ anh tạo dựng được trên thương trường
trong hàng
mấy chục năm dài từ miền Bắc di cư vào Nam năm 54 cho đến lúc Triệu
Phong khôn
lớn, bước vào ngưỡng cửa đời, đã giúp cho Triệu Phong và mấy anh chị
em của
chàng không bao giờ bị chật vật về mặt tiền bạc, dư đủ để cung ứng cho
anh tiêu
xài ăn học, thù tạc bạn bè một cách rộng rãi hào sảng trong cảnh :
"... Tùng cúc anh em cuộc tỉnh say... (Nguyễn Công
Trứ).
Triệu Phong có dáng người thanh tao cao lớn, không
qúa đỗi
đẹp trai nhưng nhờ được ăn học đàng hoàng, anh có rất nhiều tài, cầm kỳ
thi phú
thảy đều tinh tường, trò chuyện văn chương chữ nghĩa làu thông trôi
chảy, giọng
nói khúc chiết rõ ràng, truyền cảm dịu dàng, đàn ca xướng hát... Nhất
nhất,
Triệu Phong đều vượt trội hẳn những bạn hữu chung quanh khiến một vài
khi, anh
cũng khó tránh khỏi những kẻ xấu miệng đàm tiếu tị hiềm. Nhưng nhờ tánh
tình
Triệu Phong vui vẻ, ôn hòa, cởi mở dễ dãi cộng thêm bản chất tiếu lâm
duyên dáng
khi anh trò chuyện vui đùa và hay có lòng vị tha, giúp đỡ bạn hữu anh
em, cho
nên anh vẫn giữ được sự hòa thuận hầu như với tất cả mọi người.
Chỉ có một điều làm cho Triệu Phong gặp khá nhiều
phiền
toái như một tai họa, đôi khi đến khó xử ngay từ lúc anh vừa học lên
trung học,
rồi đeo đẳng mãi cho đến khi anh đã thực sự bước chân vào đời, là mối
quan hệ
dây dưa với... đàn bà. Tránh né cách nào anh cũng khó mà thoát khỏi. Có
lẽ, đây
đúng là một định số trời già hay gán buộc vào để "đày đọa” phần số của
những kẻ
đào hoa tốt tướng như Triệu Phong cũng chẳng biết chừng.
Công tâm mà nói, Triệu Phong không bao giờ cố tự
sắp đặt ra
những cuộc tình duyên sảy ra đột ngột chớp nhoáng, có khi chỉ trong chớp
mắt với
một tốc độ yêu cuồng sống vội đến khó mà ngờ như anh đã từng bị các bà,
cô lôi
cuốn vào mê hồn trận ở lúc anh còn trẻ rồi ngay cả vào lúc anh đã thành
người
trung niên. Ái tình cứ như vậy đẩy đưa Triệu Phong lún sâu mãi trên con
đường
yêu đương bấn loạn.
Đích thị là lỗi tại cái số đào hoa của Triệu Phong
cho nên
cuộc đời sau này của chàng mới ra nông nỗi, dở khóc dở cười, muốn qui
ẩn cũng
khó, muốn tránh xa cũng không xong. Thật đúng là muôn nẻo tình trường.
Biết bao
người cùng lứa tuổi như anh muốn có một tình yêu thì tìm không thấy. Còn
Triệu
Phong mong thoát khỏi thì cứ bị cuốn hút mãi vào y như một thứ nợ nần
truyền
kiếp. Đến nỗi, anh em bè bạn chứng kiến mãi những mối tình sáng hợp
chiều tan
của Triệu Phong cũng phải đồng tình kết luận giống như ý nghĩ của người
trong
cuộc :
Cũng đành nhắm mắt đưa chân,
Để xem con tạo xoay vần đến đâu?
(Nguyễn Du)
Con tạo xưa nay xem ra vốn rất đỗi vô tình, hay có
thể ông
tơ là một anh chàng có máu đùa dai không ai sánh kịp. Cứ đẩy đưa Triệu
Phong vào
mãi những mối tình khi hạnh phúc, lúc khổ đau, khi ngụp lặn bên nhau,
lúc chia
cách đợi chờ. Mà khốn thay! Triệu Phong cũng chỉ là một con người như
triệu
triệu người khác, chỉ có một đời để sống với một thân xác, một trái tim
luôn
mong đượïc sống yên ổn sống với chan hòa hai chữ thủy chung. Nhưng thủy
chung
thế nào được với những mối tình sảy ra như cơm bữa cứ mãi mãi dây dưa
tới chàng.
Qua những đam mê sôi nổi của tuổi vào đời, chắc
chắn sau
những ngón đòn tình giáng xuống chí mạng trong đời sống, Triệu Phong
không còn
tha thiết, hăm hở giống khi xưa. Chàng ao ước có một cuộc sống an phận
thủ
thường, một mái gia đình một chồng một vợ với những đứa con kháu khỉnh
dễ thương
xinh xắn, thì chàng lại cứ bị "đánh” tới tấp bởi những mối tình ngẫu
nhiên xuất
hiện, để rồi lại hợp lại tan, lại ân ái mặn nồng rồi chia lìa phũ phàng
oán hận.
Cứ như vậy, luẩn quẩn loanh quanh, chẳng biết sẽ ngừng lại ở thời điểm
nào. Đã
bao lần Triệu Phong tự nghĩ, chỉ còn một cách rũ áo phàm trần, tìm một
nơi tận
đầu ghềnh xó núi để âm thầm sống cho hết một kiếp người, xóa tan đi mối
nợ đời
của một kẻ đào hoa. Nhưng từ nghĩ đến làm thường cách nhau một trời một
vực. Hóa
nên :
Đã mang lấy nghiệp vào thân,
Cũng đừng trách lẫn trời gần trời xa...
(Nguyễn Du)
Trời gần hay xa nào có tham dự vào những tiếng sét
ái tình
của anh chàng Triệu Phong hào hoa phong nhã? Có chăng, Triệu Phong nên
tự trách
mình đã không bao giờ biết tự chế ngự lấy bản ngã để thoát khỏi tai kiếp
ái tình
mới mong cho mình đưọc thoát ra ngoài vòng khổ lụy, để cho những người
đàn bà
con gái nhẹ dạ khỏi mãi vấp ngã bởi duyên nợ trần ai.
*****
Mới mười lăm mười sáu tuổi, Triệu Phong đã một lần
thất
tiết với một thiếu phụ lớn gấp hai tuổi chàng. Vào một đêm mưa bão dầm
dề, người
thiếu phụ hàng xóm một con, sắc đẹp mặn mà, có chồng lính trận còn ở
phương xa,
đã khá lâu chưa thấy trở về. Nàng Bạch Tuyết Hoa cam tâm thủ phận sống
âm thầm
đơn chiếc. Có mối thân tình qua lại với mấy người chị của Triệu Phong
nên thỉnh
thoảng vẫn ghé nhà Triệu Phong chuyện vãn viếng thăm như kẻ trong nhà.
Cơn mưa đầu mùa hôm ấy đổ xuống như trút nước sau
những
ngày nắng cháy khô cằn khiến cho mái nhà của chị Tuyết Hoa bị nước dột
lênh láng
khó mà yên ngủ qua đêm. Nàng chẳng biết làm sao, bèn đội mưa sang cầu
cứu với
gia đình của Triệu Phong để chữa dột cho cái mái nhà. Thấy người hoạn
nạn là chỗ
thâm tình hàng xóm, lại xem người thiếu phụ như tình chị em, Triệu Phong
tức tốc
đến tìm mọi cách che sửa mái nhà cho người thiếu phụ. Loay hoay một lúc,
chỗ dột
đã tạm vá xong mà cơn mưa vẫn xối xả trút nước xuống hoài.
Lúc bấy giờ Triệu Phong mới được yên tâm ngồi nghỉ
cùng lúc
Tuyết Hoa từ phòng trong đi ra mang theo một tấm khăn khô trao cho Triệu
Phong
lau người. Áo quần của người đàn bà hàng xóm một con vẫn còn ướt nước
mưa dán
chặt vào thân thể lồ lộ của nàng khiến cho chàng thanh niên trẻ tuổi
tràn đầy
sức sống như Triệu Phong không thể không có mối động lòng. Dường như
biết rõ
Triệu Phong đang sống trong cơn bão lửa si tình, Tuyết Hoa vờ thản nhiên
như
không biết, nàng đứng sát trước mặt Triệu Phong, đưa tấm khăn cho chàng
trẻ tuổi
lau người. Khoảng cách quá gần khiến cho tầm nhìn của Triệu Phong càng
thấy rõ
tất cả những đường nét vô cùng gợi cảm trên thân thể người thiếu phụ
đang xuân.
Cậu học sinh trung học còn cảm nhận được cả hơi hướm đầy kích thích từ
tấm thân
ngọc ngà của nàng tròn căng nhựa sống. Đôi mắt Triệu Phong dại đi trong
khi
Tuyết Hoa cúi xuống kéo sát khuôn mặt của Triệu Phong áp lên đôi gò bồng
đảo
phập phồng êm ấm. Chuyện gì phải đến, đã đến. Triệu Phong trở thành đàn
ông
trong tay người thiếu phụ trẻ đẹp từ giây phút ấy. Kể từ sau cơn mưa,
việc tình
tự lén lút qua lại giữa Tuyết Hoa và Triệu Phong tái diễn thường xuyên
mà không
một ai hay biết cho đến lúc người lính trận đồn xa trở về, thản nhiên
đưa nàng
cùng đứa con thuyên chuyển đến một vùng đất xa xôi khác, để lại cậu học
sinh
Triệu Phong ngày đêm tiếc nhớ, ngơ ngơ ngẩn ngẩn như kẻ mất hồn.
Rồi theo tháng ngày học hành thi cử, sinh hoạt văn
nghệ
liên trường, Triệu Phong có thêm nhiều cơ hội thân thiết với các nữ sinh
đẹp
tựa những tiên nữ giáng trần, trong đó có hai chị em Mộng Tuyền, Mộng
Điệp đang
theo học từ một trường nữ trung học danh tiếng. Cùng một lượt, hai chị
em đem
lòng thương yêu Triệu Phong, khiến chàng không thể khước từ để cũng cùng
một
lượt đáp lại tình yêu của cả hai chị em. Chuyện tình tay ba diễn ra đã
lâu ngày,
tuy có kín đáo nhưng rồi cũng bị gia đình của Mộng Tuyền Mộng Điệp hay
biết.
Thân sinh của hai cô nữ sinh yêu kiều đã đến mách chuyện với gia đình
Triệu
Phong, đồng thời thân phụ của hai cô đích thân hăm dọa sẽ đưa nội vụ ra
nhờ
pháp luật xét xử, khiến cho gia đình Triệu Phong rất bối rối buồn
phiền, chưa
biết phải xử trí ra sao cho hợp tình hợp lý thì đúng vào lúc chính phủ
đương
thời có lệnh kiểm tra trưng binh. Triệu Phong thuộc thành phần sẽ bị
trưng dụng
vào quân đội nếu năm này chàng không thi đậu tú tài.
Để chạy chữa cho Triệu Phong tránh thoát một lúc cả
hai tai
họa tình cảm lẫn lính tráng, bà mẹ của Triệu Phong ngay lập tức, bí
mật gởi
chàng ra Nha Trang tiếp tục việc học hành tại nhà của một gia đình vốn
là chỗ
bạn bè chí cốt với cha mẹ Triệu Phong. Tưởng thu xếp như vậy thì mọi
việc sẽ tạm
êm xuôi để cho Triệu Phong ăn học đến nơi đến chốn, lấy được đầy đủ
bằng cấp
học trình qui định thì sẽ được hoãn lệnh trưng binh. Nhưng tránh vỏ dưa
lại gặp
vỏ dừa. Chỉ sau vài tháng tạm cư tại vùng biển xanh cát trắng, Triệu
Phong bị
chính cô con gái rượu của ông chủ nhà là bạn bè mật thiết với thân phụ
của chàng
phải lòng, yêu chàng một cách say mê đắm đuối đến bỏ ăn bỏ học từng
ngày. Hai
gia đình lại thêm một phen lâm vào thế kẹt, đành chỉ biết ôn tồn hứa hẹn
để cho
Ngọc Nữ, cô con gái rượu của ông bạn già yên tâm học hành cũng là một
cách giúp
cho Triệu Phong an lòng thi nốt cái bằng tú tài phần hai để lỡ có bị gọi
lính
thì cũng có được chút vốn phòng thân, học khóa sĩ quan như mọi người.
Năm đó Triệu Phong đã may mắn thi đậu tú tài toàn
phần.
Chàng xin phép cha mẹ nộp đơn vào trường sĩ quan Hải Quân để từ nay lệnh
gọi
trưng binh sẽ không còn làm cho mẹ chàng phải lo sợ sốt vó vì sợ chàng
sẽ bị
xung vào trường sĩ quan bộ binh. Câu chuyện tình giữa chàng với cô nữ
sinh Ngọc
Nữ cũng êm đềm thơ mộng diễn ra trong suốt những năm tháng Triệu Phong
thụ huấn
tại Nha Thành với những hoan lạc tràn trề của những ngày cuối tuần Triệu
Phong
cầm tấm giấy "Đi Bờ” (danh từ đặc biệt ám chỉ quân nhân đi phép của Quân
Chủng
Hải Quân).
Năm tháng dần trôi đến ngày Triệu Phong cử hành
long trọng
lễ ra trường trong bộ quân phục đại lễ vô cùng oai nghiêm lịch sự với
thanh kiếm
dài đeo lủng lẳng bên hông tiến lên khán đài tuyên thệ trung thành với
tổ quốc
cùng một lúc tiếp nhận sự vụ lệnh chàng được tuyển chọn trong số rất ít
tân sĩ
quan vinh dự đi Mỹ tu nghiệp về hải hành.
Tình yêu và sự nghiệp đè nặng trên đôi vai, Triệu
Phong ở
vào thế bó buộc phải gác lại chuyện hôn nhân cùng Ngọc Nữ để sau những
ngày phép
mãn khóa, chàng phải hoàn tất thủ tục xuất ngoại vốn là con đường tiến
thân hiếm
có đối với các tân sĩ quan. Chàng phải ra đi, hẹn cùng người yêu cử
hành ngày
hợp cẩn khi tình hình cho phép lúc đã trở về. Phần Ngọc Nữ cũng nan giải
không
kém với cái bào thai của hai người đang tượng hình, nàng đành gạt lệ đưa
tiễn
người yêu dù chưa chính thức kết hôn nhưng đã trao gởi cho nhau những gì
qúi
nhất của đời làm vợ làm chồng.
*****
Thời gian thấm thoát thoi đưa, xa mặt cách lòng,
Triệu
Phong giờ đã như bóng chim tăm cá, cánh nhạn thưa dần cho đến khi Ngọc
Nữ không
còn nhận được tin tức gì từ chàng nữa. Nàng hết sức khổ đau trong khi
cái bào
thai cứ theo ngày tháng lớn dần mà tác giả cái bầu thì hầu như đà biệt
tích. Vì
đạo lý gia phong, vì thể diện danh giá gia đình, Ngọc Nữ âm thần gạt lệ
tìm đến
một bác sĩ sản khoa để giải quyết mối oan trái đang đe dọa ngày đêm
trong bụng
nàng. Phá cái thai đã gần 4 tháng xong rồi thì tâm tình của Ngọc Nữ dành
cho
Triệu Phong cũng không còn chút gì lưu luyến, chỉ còn là niềm oán hận mà
thôi.
Kịp lúc có vài công tử con nhà giàu vốn đã lâu yêu thầm Ngọc Nữ nay đến
dạm mặt
xin hỏi cưới nàng trong lúc tâm hồn tan nát, Ngọc Nữ chấp thuận kết hôn
với một
vương tôn công tử một cách dễ dàng không đắn đo gì cả.
Phần Triệu Phong thì con đường sự nghiệp cứ lên như
diều
gặp gió. Sau khóa tu nghiệp tốt nghiệp ưu hạng, chàng lại tỏ ra xuất
chúng với
hải nghiệp chuyên môn, được chính tướng tư lệnh Hải Quân Hoa Kỳ đến trao
bằng
danh dự và lại thêm một lần được tuyển chọn lưu giữ ở lại Hoa Kỳ làm sĩ
quan
tham mưu cho các khóa học về sau.
Sống một mình nơi xứ người với nỗi niềm bơ vơ hoang
vắng
như chàng là một điều bất hạnh. Thời gian đầu chàng còn liên lạc thư từ
cùng
Ngọc Nữ làm điểm tựa tâm hồn, tin thư qua lại cũng xoa dịu được phần nào
niềm cô
đơn trống trải cho đến khi sự xa cách đã làm cho mọi việc nguội lạnh dần
dà thì
Triệu Phong đã gần như hoàn toàn chán nản đến chẳng buồn biên tiếp một
cánh thư
cho người yêu từng thề non hẹn biển ở quê nhà. Chàng vùi đầu vào việc
dùi mài
kinh sử. Thời gian còn lại trống vắng không biết phải làm gì. Với khả
năng âm
nhạc sẵn có, Triệu Phong gia nhập vào một ban nhạc đại hòa tấu để cùng
tập dượt
và thỉnh thoảng trình diễn chung trước công chúng hoặc đài truyền hình.
Những tưởng như vậy cuộc đời lưu lạc của chàng sẽ
tạm yên
vui. Nào ngờ, nghiệp lực ái tình nặng nề vẫn cố tình đeo đuổi chưa chịu
buông
tha cho chàng một bước. Chàng lại rơi vào cái bẫy khốn khổ của tình yêu
với cô
đầm trẻ Jannet vốn là nữ nhạc sĩ thổi Flute (sáo) trong ban đại hòa tấu
của
chàng. Cô nhạc sĩ trẻ đẹp gốc Đức này có khuôn mặt và nhân dáng quá sức
diễm
kiều, lại thêm tánh tình trầm mặc ít nói, hệt như bản chất của những phụ
nữ Á
Đông. Cô ta ngã trong cơn vũ bão ái tình với Triệu Phong vào một buổi
trưa nóng
bỏng tại một khách sạn sang trọng trong dịp chuẩn bị cho một buổi đại
hòa tấu
ban chiều. Triệu Phong cùng Janet hầu như quên đi mọi điều mọi vật chung
quanh,
quấn quít bên nhau ân ái mặn nồng cho đến ngày Jannet bình thản nói cho
chàng
biết:
- Tụi mình sắp có baby!
Cũng vào khoảng thời gian này chàng nhận được thư
nhà do
chị ruột của chàng viết sang cho biết, một trong hai cô nữ sinh hàng
xóm là
nàng Mộng Điệp đã qua đời cùng với một hoang thai không biết ai là tác
giả. Vì
quá xấu hổ, Mộng Điệp đã tự quên sinh. Bác sĩ giảo nghiệm đã phát giác
Mộng Điệp
mang thai khi khám nghiệm thi thể của nàng. Chỉ có Triệu Phong biết đích
xác ai
là người đã để lại cho Mộng Điệp cái bào thai oan trái đó. Nhưng Triệu
Phong tự
hỏi, nếu đã như vậy thì tại sao lại chỉ có một mình Mộng Điệp có thai
với chàng
trong khi cô chị là Mộng Tuyền cũng từng cùng chàng chung chăn chung
gối. Đây có
phải chỉ là sự rủi may đối với một nữ sinh thơ ngây như Mộng Điệp?
Triệu Phong không khỏi ngỡ ngàng trước hung tin
Mộng Điệp
hóa ra người thiên cổ. Chàng cảm thấy ăn năn bối rối trong khi Jannet
thủ thỉ
bên tai:
- Nếu honey không muốn tiếp nhận điều này thì đừng
quan tâm
đến nữa! Thật ra tao cũng chẳng muốn như vậy, có baby trong lúc này
thiệt là
kẹt, phải không? Tao chưa có chuẩn bị gì cả, lại thêm parent (cha mẹ)
tao cũng
hủ lậu quá trời. Thôi, để đó rồi tao tính. Dễ mà honey!
Đầu óc Triệu Phong đang quay cuồng trước hung tin
Mộng Điệp
nên chẳng mấy để ý đến lời thỏ thẻ của Jannet. Chàng chỉ ậm ừ cho qua.
Sau khoảng một tháng Jannet cố ý lánh mặt chàng cho
đến
ngày nàng gọi cho chàng vào một chiều weekend thật đẹp :
- Honey! Mình có thể gặp nhau lại rồi. Mọi chuyện
coi như
êm thắm cả. Từ nay tao không còn có gì phải lo ngại nữa. Hãy đến quán
Con Bò Tót
cũ với tao nghe honey! I Love you!
Nói rồi Jannet cúp máy, chẳng để cho Triệu Phong
nói thêm
lời nào. Gặp lại nhau, Triệu Phong biết rằng Jannet đã không còn giữ
cái thai
trong bụng, nàng đã phá nó đi sau ba tháng có bầu. Khi biết rõ rệt
Jannet đã
giết đi một thai nhi mang giọt máu của mình, Triệu Phong vô cùng tức
giận. Từ
đó, chàng mất hẳn hứng thú với người nữ nhạc sĩ tài ba, sắc đẹp cá lặn
chim sa
mà chàng đã có chủ tâm yêu thương gắn bó suốt đời, trong khi Jannet, như
phần
lớn các cô gái phương Tây, chỉ xem chàng như một người tình chăn gối,
đến với
nhau trong những cơn thác loạn ái tình, không một chút nghĩa keo son gắn
bó.
Từ đó, hai người vẫn chạm mặt nhau trong các buổi
hòa nhạc
bình thường, nhưng Triệu Phong thẳng thắn khước từ những cuộc hẹn hò
chăn gối
với Jannet, còn không chút động tâm khi nàng ngang nhiên hò hẹn với một
thính
giả vai u thịt bắp người Tàu.
Bất đồ vào một đêm sau giờ hòa nhạc, Triệu Phong
nhận được
bó hoa tươi từ một người cho biết từng đến tham dự những buổi có chàng
hòa nhạc.
Hoa tặng là một việc bình thường đối với hầu hết những nhạc sĩ tài danh
trong
ban đại hòa tấu được người nghe yêu thích gởi cho, nếu chàng không nhận
thêm một
bao thư dán kín với hàng chữ viết rất đúng chính tả và nét chữ rất Việt
Nam:
"Gởi Mr. Hoàng Triệu Phong,
Không ngờ em gặp lại anh nơi đây.
Chắc chắn anh sẽ ngạc
nhiên thật nhiều. Em đã từng tham dự rất nhiều buổi hòa tấu có sự hiện
diện cùng
tiếng kèn đầy hấp dẫn của anh. Em đã cùng với chồng em - anh Triều - là
sĩ quan
VN được điều động sang Hoa Kỳ lo việc tiếp nhận các sinh viên sĩ quan
Việt Nam
sang đây du học. Em hiện cư ngụ tại thị xã Suối biển. Đây là số điện
thoại của
em. Nếu không ngại, mong anh gọi cho em. Rất muốn nghe lại tiếng nói của
anh như
khi xưa còn ở quê nhà.
Thân mến,
Phạm Bạch Tuyết Hoa.”
Bức thư ngắn gọn làm cho Triệu Phong dậy lên bao
nhiêu điều
xúc cảm với những rung động cuồng điên của tuổi chập chững bước vào
ngưỡng cửa
đời. Như một khúc phim được đem ra chiếu lại rành rẽ như mới hôm qua
trong đầu,
Triệu Phong nhột nhạt nhớ lại những hình ảnh ngụp lặn điên cuồng trong
vòng tay
người đàn bà một con tràn đầy sức sống cùng những khát khao nghiến ngấu
nàng đã
biểu lộ vào mỗi lần có dịp cùng Triệu Phong lén lút ân ái trao tình.
Chàng định bụng không gọi cho Tuyết Hoa như nàng đã
yêu cầu
mà sẽ viết cho vợ chồng nàng một cái Post Card (thiệp) đúng với tư cách
xã giao
thăm hỏi, rồi thôi!
Nhưng một buổi sáng tinh mơ, Tuyết Hoa tự gọi đến
cho
chàng. Sau cú điện thoại ngắn ngủi, Tuyết Hoa đã lừng lững xuất hiện
ngay trước
ngưỡng cửa của căn chung cư biệt lập dành cho các sĩ quan độc thân nơi
chàng cư
ngụ. Thì ra Tuyết Hoa biết quá rõ chàng rời bỏ quê hương qua sự liên lạc
với gia
đình chàng. Nàng cũng có cơ may theo chồng xuất ngoại rồi lặng lẽ truy
tìm được
chính xác địa chỉ, số điện thoại của Triệu Phong bằng hệ thống điện tử
quân bưu
hiện đại của Hoa Kỳ. Nàng đã tìm tới và dùng "điện thoại tay” để gọi cho
chàng
cho nên vừa cúp phone là nàng đã hiện diện y như có phép thần thông biến
hoá.
Chuyện gì sẽ phải xảy ra với một sĩ quan trẻ tuổi
đào hoa
xung động với một thiếu phụ thường phải dồn nhịn những cơn bão tình vì
thường
xuyên xa chồng, thêm nữa, nàng và Triệu Phong đã từng có với nhau những
lần hẹn
hò tràn đầy ân ái? Hai kẻ cô đơn xa nước xa nhà, gặp lại nhau như cá gặp
nước.
Có là những kẻ bại liệt, họ mới có thể chế ngự được cơn thịnh nộ của xác
phàm.
Cuồng loạn rồi thì cũng đến lúc họ phải nghỉ ngơi.
Họ kể
lại cho nhau nghe những vấn vương dằn vặt từ phút phải xa nhau cho đến
bây giờ.
Và điều trọng đại đối với Triệu Phong hơn cả là Tuyết Hoa, sau những
phen ngụp
lặn mải miết trong thú xác thịt thầm lén với Triệu Phong, nàng cũng có
thai với
chàng. Nhưng để tránh cho chồng khỏi sự ngờ vực có thể đưa đến thảm cảnh
tan nát
gia đình, nàng cũng tự tìm cách phá cái thai trước khi nó tố cáo rõ ràng
với
chồng của nàng về kết quả cuộc tình vụng trộm với người trai trẻ Triệu
Phong.
Nghe Tuyết Hoa nhắc đến chuyện này, Triệu Phong chỉ
còn
biết thở dài ngao ngán và tự hỏi tại sao vì cứ mãi vô tình mà chàng đã
gây nên
nhiều điều nhẫn tâm như vậy? Ít lắm cho đến ngày hôm nay, đã có bao
nhiêu người
đàn bà đã có thai với chàng rồi tự ý giết nó đi như tự ý xóa bỏ một trở
ngại
chưa có khả năng hiện diện hoặc chống đối trong đời sống.
Trước hết là chị Tuyết Hoa rồi đến Mộng Điệp, rồi
Ngọc Nữ,
rồi Jannet đã quá rõ ràng với những vụ phá thai mà họ có dịp để nói cho
chàng
được biết. Còn những cuộc tình sớm nở chiều tan, ù ù cacï cạc hững hờ
với Aùi
Liên, Thanh Thanh, Đào Nguyên, Châu Diệp, Thúy Phương... , hay những
người đàn
bà bán buôn xác thịt trên những khúc quanh đời mà Triệu Phong đã có lần
ghé lại
mua vui một vài trống canh, từ trên quê hương cho đến các địa danh ở
nước ngoài
mà chàng không tài nào có thể nhớ hết. Hoặc họ không còn dịp nào tiết
lộ với
chàng thì sao? Kể làm sao cho hết được trên những đầu ngón tay! Nói làm
sao cho
đủ những con số thương vong oan nghiệt của những thai nhi vô tình vô tội
mà
chính chàng là thủ phạm chánh yếu để lại trong thân thể của những người
đàn bà
đã hiến dâng thân xác cho chàng trong những cơn khát khao dục vọng vì
cái mã,
cái tài văn nghệ trí thức, cái hào hoa phong nhã, ăn nói duyên dáng, cái
mệnh số
đào hoa của chàng?
Chừng đó năm tháng vào đời là chừng đó những người
đàn bà
đã cùng chàng chung chăn chung gối và chừng đó những hài nhi không hề
được quyền
lên tiếng khóc chào đời để rồi mãi mãi phải ngậm ngùi trôi dạt thiên thu
trong
cõi u minh tăm tối, không được sinh ra để nhận lấy kiếp người, cũng
không được
quyền ghi danh lại ở sổ trời để còn cơ hội tái sinh theo dòng thiên
mệnh.
Những oan hồn uổng tử đó rồi sẽ phiêu bạt nơi đâu
trong
suốt cõi ta bà. Chúng sẽ trở thành những hồn ma bóng quế vất vưởng từ
những bờ
bụi khóm cây, lang thang đây đó đêm ngày, bơ vơ khốn khổ, đói lạnh trăm
chiều mà
không một ai ngó ngàng chăm lo săn sóc, không hề có ai có cách nào cải
hoàn được
mệnh số cho chúng để chúng mãi mãi là những vong hồn!