Câu Chuyện
Về "Chim Non"
Theo lời
kể của ông Lloyd Glenn, vào ngày 22 tháng 7, khi ông đang trên đường đi công tác
đến thành phố Seatle, tiểu bang Washington. Đó là một chuyến đi rất bình thường
cho đến khi máy bay hạ cánh đáp xuống phi trường Denver để đổi chuyến bay khác;
ông nghe loa phát thanh trên máy bay loan báo: "Xin ông Lloyd Glenn hãy đến gặp
người Đại Diện Cho Khách Hàng hãng máy bay United ngay lập tức."
Vừa ra
khỏi máy bay ông gặp một người thanh niên trẻ tuổi đang vội vã tiến bước đến gần
ông:
Chào ông
Glenn, tôi là một nhân viên của hãng Hàng Không United, vì trong gia đình ông có
chuyện không may xảy ra nên tôi đến để báo tin cho ông và đây là số điện thoại
ông có thể gọi để biết thêm chi tiết. Ông hãy theo tôi.
Khi nghe
tin này trái tim tôi đập rất mạnh nhưng đầu óc thì rất bình tĩnh. Tôi bước nhanh
theo chân người thanh niên trẻ tuối đến nơi điện thoại viễn liên. Tôi nhấn số
gọi thì nghe người ở đầu dây bên kia trả lời:
- Nhà
thương Mission đây. Thưa ông cần giúp gì?
- Tôi tên
là Lloyd Glenn...
Tôi chưa
dứt lời thì người ở đường dây bên kia đáp:
- À, ông
Glenn. Xin ông đợi một chút.
Rồi cú
điện thoại của tôi được chuyển qua khu cấp cứu. Tôi được nói chuyện với vị
trưởng ban tại nơi này và cô ta cho biết rằng đứa con trai ba tuổi của tôi đã bị
cánh cửa nhà xe tự động đè lên, khi vợ tôi tìm thấy thì con trai tôi đã tắt thở.
Nhờ người hàng xóm cũng là một y sĩ làm CPR (phương pháp truyền hơi thở), sau đó
xe cấp cứu đến chở con trai tôi Brian đến bệnh viện. Cô ta nói:
- Bây giờ
Brian đã hồi sinh, các y sĩ nghĩ rằng con trai của ông sẽ sống nhưng họ không
chắc chắn não bộ và trái tim của con ông có bị tổn hại hay không. Cô ta tiếp:
- Vì cánh
cửa nhà xe đã đè quá mạnh lên trên ngực ngay trái tim bên phải của Brian đã làm
cho xương ức gãy vài nơi.
Sau khi
nói chuyện với cô ta xong thì tôi được nói chuyện với vợ tôi. Tôi thấy tiếng nói
của vợ tôi rất bình tĩnh tuy rằng có hơi lo lắng nhưng không kích động quá nhờ
vậy mà tôi cảm thấy yên tâm hơn.
Tôi đã đổi
vé máy bay để trở về nhà.
Tôi đi xa
bằng máy bay rất nhiều lần nhưng không có lần nào giống như lần này... thời gian
sao mà dài đăng đẳng.
Cuối cùng
tôi cũng đã đến bệnh viện sáu tiếng sau khi con tôi bị cánh cửa nhà xe đè lên.
Khi bước
vào phòng Hồi Sinh, không gì có thể diễn tả nỗi đau lòng của tôi khi thấy đứa
con trai nhỏ bé của tôi đang nằm im lìm trên một chiếc giường thật lớn với nhiều
ống và dây điện gắn vào khắp người để theo dõi tình trạng sức khỏe. Con trai tôi
đang được gắn máy hô hấp nhân tạo. Vợ tôi đứng đứng gần đó nhìn tôi gượng cười.
Mọi thứ
đều như một cơn ác mộng và tôi đã được vợ tôi kể lại từng chi tiết.
Sau đó bác
sĩ đã báo cho vợ chồng tôi biết hai tin mừng; thứ nhất là con trai tôi sẽ sống
và thứ hai sơ bộ cuộc thử nghiệm cho thấy rằng tim của con trai tôi vẫn bình
thường. Duy chỉ còn chờ đợi kết quả của cuộc thử nghiệm não bộ xem nó có bị hư
hoại gì không.
Thời
gian chầm chậm trôi qua, trong lúc này vợ tôi rất bình tĩnh, cô nói rằng Brian
chắc không có chuyện gì đâu và tôi bám vào những lời nói đó của vợ tôi với một
niềm tin mãnh liệt. Suốt buổi tối đó cho đến sáng ngày hôm sau Brian vẫn trong
tình trạng hôn mê. Khoảng 2 giờ trưa ngày hôm đó, con trai của chúng tôi mới bắt
đầu tỉnh lại và ngồi dậy nói những lời thật dễ thương mà từ trước đến giờ tôi
chưa bao giờ nghe thấy. Con trai tôi nói: "Ba ơi! Hãy ôm con đi" và nó giơ hai
cánh tay nhỏ bé ra để với lấy tôi. Lúc đó tôi mỉm cười ôm nó vào lòng và những
giọt nước mắt của sự mừng vui tuôn trào.
Ngày kế
tiếp, chúng tôi được các bác sĩ cho biết con trai tôi không bị bất cứ vấn đề
thần kinh nào còn thân thể thì rất khả quan. Câu chuyện về sự sống lại thần kỳ
của con tôi được loan truyền khắp bệnh viện làm cho mọi người đều rất vui
mừng...
Quý vị
không thể tưởng được khi chúng tôi đưa Brian về nhà. Chúng tôi cảm thấy một sự
tôn kính cho đời sống và tình thương của Đấng Cha Lành đã dành cho những ai cận
kề sự chết.
Vào
những ngày kế tiếp không khí trong nhà chúng tôi rất an hòa. Hai đứa con lớn của
chúng tôi gần gũi với đứa con trai út nhiều hơn, tôi và vợ tôi cũng thân mật với
nhau hơn, và tất cả chúng tôi đều rất yêu thương nhau trong mái ấm gia đình.
Cuộc sống đã giảm bớt nhiều áp lực. Chúng tôi nhìn về những ngày tháng hướng tới
tương lai. Chúng tôi cảm thấy được gia ân rất nhiều.
Câu
chuyện đến đây chưa chấm dứt.
Gần một
tháng sau, một hôm Brian tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa nó nói: "Mẹ ơi, hãy ngồi
xuống đi. Con có điều này muốn nói với mẹ." Từ khi biết nói đến giờ, Brian
thường dùng những lời nói ngắn gọn, nhưng hôm nay nó lại nói một câu dài như vậy
đã làm vợ tôi kinh ngạc.
Vợ tôi
ngồi xuống với nó trên giường, và nó đã kể cho vợ tôi nghe một câu chuyện thiêng
liêng phi thường.
- Mẹ
có nhớ khi con bị đè dưới cánh cửa nhà xe không. Nó thật nặng lắm làm cho con
đau đớn quá chừng. Con gọi mẹ, nhưng mẹ không nghe. Con bắt đầu khóc, nhưng rồi
càng ngày nó càng đau... và những chú chim non đến.
- Chim
non hở? Vợ tôi bối rối hỏi.
- Đúng
vậy. Con trai tôi trả lời.
-
Những chú chim non bay nghe vèo vèo vào trong nhà xe. Chúng nó chăm sóc cho con.
Dạ, chúng làm như vậy đó. Có một con chim non bay đi kêu mẹ. Nó tìm đến mẹ để
báo cho mẹ biết rằng con đang bị đè ở dưới cánh cửa.
Vợ tôi
biết rằng một đứa bé ba tuổi không có khái niệm về sự chết và thánh thần, vì vậy
nó gọi những sinh linh đã đến với nó từ cõi trên là "chim non" vì họ biết bay
giống như loài chim.
-
Những con chim non đó giống như thế nào? Vợ tôi hỏi.
-
Chúng đẹp lắm. Chúng mặc đồ trắng, toàn là màu trắng. Dạ, có vài con thì mặc màu
trắng với màu xanh lá cây, còn những con khác thì mặc toàn là màu trắng. Brian
trả lời.
-
Chúng có nói gì với con không?
- Dạ
có. Chúng nó nói em bé không sao hết.
- Em
bé nào? Vợ tôi không hiểu hỏi.
- Em
bé nằm ở bên dưới cánh cửa nhà xe đó. Brian tiếp. Mẹ chạy ra ngoài rồi mở cửa
nhà xe lên, rồi mẹ chạy đến em bé. Mẹ còn bảo em bé hãy ở lại đừng đi.
Vợ tôi
muốn té xỉu khi nghe những lời này, vì cô ấy thực sự đã đến quỳ bên cạnh thể xác
của Brian. Khi thấy ngực của con tôi bị thương nặng vợ tôi đã khóc thầm:
- Đừng
rồi bỏ ba mẹ nha Brian. Con hãy ở lại, đừng đi.
Khi
nghe con trai tôi kể lại sự việc này thì vợ tôi mới biết linh hồn của Brian có
lẽ đã lìa khỏi thể xác và đang ở trên nhìn xuống cái thân thể nhỏ bé không hồn.
- Rồi
sao nữa? Vợ tôi hỏi.
-
Chúng con đã bay đến một nơi thật xa. Xa lắm.
Con tôi
đã bối rối khi nói về việc này vì nó không biết tìm chữ gì để diễn tả cho đúng.
Đôi lúc con tôi như muốn diễn tả lại điều gì thiêng liêng lắm nhưng rất khó khăn
để nói ra thành lời vì nó chỉ là đứa trẻ mới lên ba mà thôi.
-
Chúng con bay thật nhanh thật cao trong không gian.
-
Chúng rất đẹp mẹ à. Con của tôi nói thêm. Và nơi đó có rất rất nhiều chú chim
non.
Vợ của
tôi kinh ngạc, nhưng vì gấp rút muốn biết thêm những chuyện gì đã xảy ra nên cô
ấy không ngắt lời mà để Brian tiếp tục nói.
Brian
cứ huyên thuyên kể cho vợ tôi nghe:
-
"Chim non" nói với con rằng con phải trở về để nói cho mọi người biết về "chim
non". Chúng đưa con trở về nhà và con thấy xe chữa lửa và cứu thương cũng ở đó.
Con thấy có một người đàn ông đem đứa bé đặt lên chiếc giường màu trắng và con
đã an ủi người đàn ông đó. Con nói em bé sẽ không sao đâu, nhưng ông ta không
nghe được. Những chú chim non còn bảo con đi theo xe cứu thương và chúng sẽ ở
bên cạnh con. Những chú chim non rất xinh đẹp và rất là an hòa nên con không
muốn trở về, nhưng ánh sáng đến.
- Ánh
sáng đó rất chói lọi và ấm áp mẹ à. Con thương ánh sáng chói lọi đó lắm. Con
thấy có người nào đó trong ánh sáng chói lọi này dang tay ra ôm con, và nói với
con rằng: "Ta thương con nhưng con phải trở về. Con phải chơi baseball (bóng
chày) và nói cho mọi người biết về những chú "chim non". Sau đó người trong ánh
sáng hôn con rồi vẫy tay chào từ biệt. Bỗng âm thanh từ đâu vang lên, thoáng một
cái họ đi vào những đám mây biến mất.
Câu
chuyện cứ tiếp tục đến cả tiếng đồng hồ. Brian nói với chúng tôi rằng:
-
"Những chú chim non" lúc nào cũng ở bên cạnh chúng ta nhưng chúng ta không thể
thấy chúng bởi vì chúng ta nhìn bằng mắt, chúng ta cũng không thể nghe chúng vì
chúng ta nghe bằng tai, nhưng chúng lúc nào cũng ở đó, chúng ta chỉ có thể thấy
chúng ở đây (Brian để bàn tay lên ngực). Chúng thường thì thầm những điều tốt
lành giúp chúng ta làm đúng vì chúng thương chúng ta rất nhiều.
Brian
còn tuyên bố:
- Con
có một sứ mệnh. Mẹ cũng có một sứ mệnh. Và ba cũng có một sứ mệnh. Mỗi người đều
có một sứ mệnh. Chúng ta tất cả phải sống với sứ mệnh của mình và hãy giữ lời
hứa của mình. Những chú chim non sẽ giúp mình làm những công việc này vì chúng
thương chúng ta nhiều lắm.
Những
tuần lễ kế tiếp, con trai tôi thường đến ngồi bên chúng tôi để kể lại cho chúng
tôi nghe cả hoặc chỉ một phần của câu chuyện mà nó đã được thấy khi cận kề sự
chết, nó đã lập đi lập lại nhiều lần nhưng chi tiết không bao giờ thay đổi hay
bị xáo trộn.
Chúng
tôi luôn kinh ngạc vì sao đứa bé ba tuổi lại nói rõ từng chi tiết như vậy nhất
là khi nói về những chú chim non mà nó đã nhìn thấy. Đi đến đâu con trai tôi
cũng kể câu chuyện này cho những người lạ mặt mà nó gặp trên đường; ngạc nhiên
thay, không có ai nhìn nó với ánh mắt kỳ ngoặc mà ngược lại họ luôn mỉm cười với
một vẻ mặt dịu dàng.
Không
cần phải nói, từ ngày đó trở đi, cuộc sống của chúng tôi hoàn toàn thay đổi. Và
tôi cầu mong rằng cuộc sống của chúng tôi sẽ luôn được như vậy.
Hãy thường
xuyên nghĩ đến những vị thiên thần; cho dù quý vị không thấy nhưng họ lúc nào
cũng ở bên cạnh quý vị. (St.
Francis De Sales)
** Câu chuyện Chim
Non được Tamlinh phỏng dịch theo tài liệu NDERF do bác sĩ Jody A. Long, J.D. và
Jeffrey P. Long điều hành.
Nguồn: tamlinh.net
To view more post. Please visit tamlinh.net