Người Việt ở ngoại quốc nói chung, ở Hoa Kỳ nói riêng, sau hơn mấy mươi
năm lưu lạc đã trở thành một biểu tượng sâu sắc và gương mẫu khiến cho
đa số người dị chủng dành cho sự thán phục xen lẫn cảm tình và quan tâm,
đến nỗi họ xem những tập quán cố hữu của tiền nhân chúng ta để lại được
lưu truyền tại đất này đúng như những tấm gương trong sáng, họ cần tìm
hiểu và học hỏi về những đặc tính thông minh đạo hạnh, cầu tiến, cần cù
nhẫn nại từ từng cá nhân, gia đình cho đến cộng đồng xã hội.
Tuy vậy, thỉnh thoảng hoặc đôi khi trong cuộc diện sinh hoạt thường hằng
của người Việt tỵ nạn, vẫn thường xảy ra những tệ đoan xã hội thật đáng
tiếc khiến báo chí hay các cơ quan truyền thông phải đề cập tới bằng
những lời lẽ hằn học hoặc công kích phê bình thiếu vô tư dành cho cộng
đồng người Việt, mà thực ra, khó có cộng đồng nào có thể tránh khỏi giữa
một quốc gia tạp chủng và lại tự do đến độ gần như mù quáng này. Nhưng
nếu tỉ mỉ đem so sánh bằng sự công tâm qua mật độ dân số giữa các nước
đang cùng sinh sống trên vùng đất này, người ta sẽ nhận ra rằng, những
dữ kiện xấu do thiểu số thanh thiếu niên Việt Nam gây ra bởi sự nông cạn
nhất htời vẫn chỉ là một tỷ lệ nhỏ. Tuy nhiên, cho dù nhỏ đến thế nào
đi nữa, thì thường khi phải chứng kiến một sự kiện không tốt đột ngột
xảy ra ở bất cứ nơi đâu, vào bất cứ lúc nào, nếu thấy có tính cách xúc
phạm đến thanh danh của dân tộc, thì có thể nói, hầu như mọi người Việt
Nam ở đây đều sẵn sàng can thiệp hoặc trợ giúp tức thời những người gặp
nạn với một tinh thần hăng hái hoặc bằng những giải pháp hoàn toàn thích
hợp và đầy ắp tình người.
Trường hợp của người thanh niên tên Ðức bị một vong hồn thiếu nữ nhập
xác, biến anh thành một người dở khùng dở dại, bỏ phế đời sống tươm tất
cùng công ăn việc làm ổn định, đêm ngày đi lang thang nơi đầu đường xó
chợ, chuyên tìm kiếm bươi móc, ăn uống các loại uế tạp cặn bã dư thừa hư
thúi ở các thùng chứa rác rưởi là một thí dụ điển hình về tinh thần đạo
hạnh và tình nghĩa nhân ái thâm sâu của các đồng bào ruột thịt.
Là một thanh niên chăm chỉ, có học vấn lại hiền lành khỏe mạnh, nhân
dáng chững chạc dễ coi. Nhưng câu chuyện của người thanh niên một thân
một mình tên Ðức này vượt biên chung trên một chiếc thuyền nhỏ bé mỏng
manh cùng với mấy chục người khác thuộc đủ mọi thành phần nam nữ tuổi
tác rồi đã phải nếm trải qua những phút giây cực kỳ kinh hoàng man rợ,
diễn ra bởi bọn cướp biển không còn một chút tính người. Chúng hung
hăng lục soát chiếc thuyền không chừa một ly tấc, để vơ vét tiền bạc nữ
trang của tất cả những người đi trên tàu. Dã man và đau lòng nhất là
thủ đoạn lang thú hoang dâm của chúng dành cho những thuyền nhân đàn bà
con gái. Chúng thay phiên nhau hành hạ thân xác những cô gái trẻ tuổi
có chút ít nhan sắc đến nỗi, trong số những phụ nữ kém may mắn này có
một thiếu nữ tuổi ngoài hai mươi với khuôn mặt đẹp như trăng rằm, khiến
cho Ðức không thể giữ cho lòng không rung động và thầm yêu cô ngay từ
phút đầu tiên khi anh vừa chạm mặt trên con thuyền định mệnh. Sau này,
Ðức được biết tên cô gái vượt biên mang dáng dấp quý phái và sắc đẹp
tuyệt trần đó là Trâm, con gái của một nhân vật dân sự nổi tiếng thuộc
chế độ cộng hòa.
Mười sáu năm về trước, chiếc thuyền nhỏ bé có sự hiện diện của Ðức và cô
gái đẹp tên Trâm đã thoát được mạng lưới canh gác nghiêm ngặt của công
an ven biển, ra được đến hải phận quốc tế sau ba ngày rời khỏi "bãi đáp"
từ một eo biển hoang vắng thuộc thị xã Vũng Tàu. Lúc bấy giờ, thời
tiết đang vào giữa tháng tư trời êm sóng lặng mà bỗng nhiên biển cả hậm
hực chuyển mình. Từng đám mây nặng nề đột nhiên phủ kín bầu trời không
còn vương một tia nắng nhẹ. Mặt biển và không gian mênh mông thoáng
chốc chìm đắm trong một thế giới tăm tối mịt mù. Những cơn sóng dữ bắt
đầu chuyển động rung chuyển cuồng nộ, thét gào và xô đẩy con thuyền xấu
số, có lúc nằm lơ lửng chênh vênh trên đầu ngọn sóng, có lúc bị vùi dập
chìm sâu giữa hai vách tường nước đen ngòm. Gió phũ phàng thổi tới từng
chập lắc lư, tạt từng đợt nước mưa xối xả lạnh căm lên thân xác những
con người vượt chết đi tìm tự do.
Cơn giông bão thịnh nộ đến xế trưa mới chịu nhẹ dần. Biển bắt đầu dịu
lại, hiện ra dưới bầu trời loang loáng ánh tà dương, cũng là lúc động cơ
ba ngựa của con thuyền nhỏ không còn có thể hoạt động thêm được nữa vì
số lượng dầu chứa trong gần hai chục chiếc bình bằng nylon đã bị sóng
đánh văng ra trên mặt biển từ lúc nào. Những "can" đựng nước ngọt dự
trữ cũng cùng chung một số phận. Con thuyền nhỏ bé bấy giờ chỉ còn có
cách để cho thả trôi lênh đênh trên triền sóng, không biết số phận rồi
sẽ ra sao. Thời gian kéo dài đến gần giữa khuya thì đột nhiên, trong
đêm đen mênh mông u tối, gió rít lạnh người, bỗng hiện ra những ánh neon
dập dềnh khi mờ khi tỏ bồng bềnh ẩn hiện theo từng đợt sóng nhẹ lắc lư.
Thoáng chốc những ánh đèn đó từ từ tiến lại thật gần, thật gần cho đến
khi mọi người trên chiếc thuyền tỵ nạn khốn khổ nghe thật rõ những âm
thanh man rợ của những tên quỷ dữ đội lốt người đang đắc chí nhảy múa
reo hò. Mọi người nhận ra được, đó chính là chiếc tàu sắt dềnh dàng to
lớn của bọn thảo khấu đại dương (cướp biển). Chúng chiếu ngọn đèn sáng
rực xuống chiếc thuyền tỵ nạn, nơi đang lố nhố những con người thất thế
tội tình, tự biết rằng đã sa vào tay của bọn quỉ dữ. Họ vừa la vừa khóc
kêu gào thảm thiết, vừa đọc kinh vừa niệm Phật và xúm nhau cúi lạy bọn
thảo khấu như tế sao. Nhưng chúng dửng dưng chẳng chút quan tâm, đâu
cần lưu ý tới những hành động vô tích sự này. Chiếc tàu sắt ngụy trang
dưới dạng tàu săn lưới từ từ cập sát vào main chiếc thuyền nhỏ mong
manh.
Chúng đứng lố nhố quan sát chiếc thuyền tỵ nạn kỹ càng rồi quăng xuống
một chiếc thang dây và bi bô bằng một thứ ngôn ngữ lạ lẫm không ai trên
thuyền có thể hiểu được. Chúng ra hiệu bằng tay cho biết, tất cả phải
rời bỏ chiếc thuyền để leo lean con tàu của chúng cho đến khi thực sự
không còn lại một người nào, chúng mới hạ lệnh cho mọi người tự động
chia thành hai nhóm, một nhóm đàn ông bị đẩy tới đứng ngồi riêng biệt ở
một góc sàn tàu, nhóm còn lại gồm trẻ em, đàn bà con gái bị xô lùa tới
một bên, với từng tràng âm thanh dọa nạt quát tháo đinh tai nhức óc nghe
đến rợn người.
Bất thình lình một người đàn ông tỵ nạn dáng người trông khá vạm vỡ chợt
nhìn thấy hành động quá tục tằn bỉ ỏi của một tên hải tặc diễn ra với
một phụ nữ, có lẽ chính là vợ của ông ta, nên ngay tức thời, ông ta liều
lĩnh xấn tới, lao mình vào tên hải tặc, bèn bị ngay tên này dùng chiếc
búa đẽo hắn đang cầm sẵn trên tay bổ ngay một phát lên chính giữa đỉnh
đầu giống như hắn bổ một trái dừa, khiến cho người đàn ông gục xuống
chết tốt không kịp một lời kêu la trăn trối, chiếc đầu của ông ta bị chẻ
làm đôi, máu và óc phun ra tung tóe khắp nơi trông đến rợn người.
Thảm cảnh đó diễn ra chưa đầy một phút cũng đủ khiến cho tất cả mọi
người bỗng nhiên biến thành những xác thân co rúm tê liệt, không ai còn
giữ được chút khả năng chống đối, ngoài những tia mắt cực độ bàng hoàng
cùng những tiếng la hét thất thanh hỗ độn. Chúng bắt đầu bộc lộ trắng
trợn thú tánh của lũ người súc sanh tội lỗi, ngang nhiên biểu diễn những
hình ảnh hành hạ thân xác của những thiếu nữ, đàn bà. Lẽ tự nhiên,
người con gái đẹp tên Trâm mà Ðức đã thầm đem lòng yêu thương ước vọng
từ mấy ngày qua cũng không thoát khỏi bọn hải tặc dã man khát tình.
Nhất là cô lại là một người nhan sắc có sức thu hút mãnh liệt nhất trong
số những nữ thuyền nhân này, cho nên cô thật khó tránh khỏi gánh chịu
một hậu quả thê thảm hơn tất cả mọi người.
Phần Trâm, ngay từ phút giây thứ nhất khi cô nhận biết đã lọt vào tay
của lũ cướp biển man rợ, đến khi bị tên hải tặc biểu lộ nhiều quyền uy
nhất, dáng chừng hắn là kẻ chỉ huy, tiến đến lôi phắt cô ra một chỗ
trống trên sàn tàu để bắt đầu dở trò tồi bại, cô đã tự biết mình sẽ bị
tên lang sói mọi rợ này sẽ dập dùi thân xác của mình. Cô bàng hoàng
kinh sợ, miệng khấn nguyện liên hồi, trong khi đôi cánh tay yếu đuối cố
sức vùng vẫy chống cự nhưng không đưa đến một kết quả nào, đôi mắt của
cô hướng về phía đám đàn ông tỵ nạn, giờ như một đám người vô dụng như
van nài một sự ra tay cứu vớt, nhất là nơi đám người đó, có một chàng
thanh niêng mà cô cũng rất có cảm tình. Trong giây phút tuyệt vọng tận
cùng không còn có thể trông cậy vào phép lạ nào có thể cứu độ cho cô
thoát khỏi nhục hình trước tên hải tặc, cùng với giác quan bén nhạy của
một người con gái, một mặt cô thành tâm khấn nguyện, sám hối và tụng
niệm các bài kinh cứu khổ cứu nạn, khẩn cầu đức Quan Thế Âm Bồ Tát nhủ
lòng từ bi hỉ xả ra tay cứu vớt, một mặt cô đã nhận thức được cảm tình
của người thanh niên đi chung thuyền mà cô mường tượng được rằng người
thanh niên này đã dành cho cô những tình cảm rất chân thành sâu đậm giữa
hai người khác phái. Cô hướng tầm mắt van nài về phía người thanh niên
tên Ðức, lúc bấy giờ cũng chỉ biết lặng yên thúc thủ, ngồi co ro khúm
núm như một con chuột nhắt trước đám mèo rừng đầy nanh vuốt, anh ta trố
mắt ra nhìn mà không dám chứng tỏ thái độ phản kháng nào dù thật nhỏ
nhoi khiêm tốn. Còn về những ý nghĩ ăn năn sám hối, cầu trời khẩn Phật
của Trâm, tuyệt nhiên chỉ như những lời kinh tan vào thinh không vô
vọng.
Cuối cùng, việc đen tối phải đến đã đến, cô bị tên hải tặc vật ra hành
hạ một cách tàn bạo không chút gượng nhẹ xót thương. Sau khi thỏa mãn
thú tính chán chê, một tên khác tiếp tục lao vào, rồi lại một tên khác
nữa cũng hăm hở dày vò thân xác của cô lúc bấy giờ đã trở nên quá đỗi
bầm dập và đau đớn cho đến khi, cô không còn sức chịu đựng thêm những
cực hình nhục thể, thì linh hồn cô đành lìa khỏi xác, trút hơi thở cuối
cùng trong màn đêm đen hoang lạnh, văng vẳng bao nhiêu tiếng người gào
thét khóc than.
Trước khi vĩnh viễn lìa trần, Trâm - tên người con gái vắn số - không
quên để lại một tia nhìn tuy yếu ớt song tràn đầy oán hận về phía người
thanh niên tên Ðức khiến cho anh ta luôn luôn bị ám ảnh triền miên mãi
cho đến suốt những năm tháng sau này.
Sau khi hả hê cướp bóc, giết chóc dã man và hãm hại những người tỵ nạn
xa cơ vô tội, bọn cướp biển xua đuổi những người còn sống sót sau cơn
kinh hoàng trở lại con thuyền nhỏ của họ và ném theo cho vài "can" dầu
cùng một ít lương khô vặt vãnh, chúng quay mũi tàu phóng đi mất hút
trong lòng biển đêm đầy gió lộng.
Ít ngày sau, chiếc thuyền nhỏ bé như chiếc lá lênh đênh của đám người
vượt chết ra đi tìm tự do may mắn trôi dạt đến được một dàn khoan dầu,
họ được tiếp cứu và được đưa tới một trạm tiếp nhận thuộc phía bắc quần
đảo Mã Lai. Khoảng một năm sau, đám người này được phân tán nhận cho đi
định cư tại các quốc gia đệ tam. Riêng người thanh niên tên Ðức được
một cơ sở thiện nguyện Hoa Kỳ nhận cho anh vào Mỹ.
Bước chân lưu lạc của Ðức nổi trôi theo dòng đời. Anh sớm ý thức được
thân phận đơn lẻ của mình nơi xứ lạ quê người, tứ cố vô thân, không một
ai là bà con ruột thịt. Ðức vùi đầu vào việc trau dồi
Anh ngữ cho đến khi chấm dứt thời hạn thụ hưởng trợ cấp xã hội thì anh
cũng vừa vặn học xong nghề điện tử, kiếm được công ăn việc làm với đồng
lương khiêm tốn, thăng tiến dần theo năm tháng. Nhờ vậy, Ðức đã sớm ổn
định được cuộc sống cá nhân, lại có dư điều kiện để viện trợ kinh tế đều
đặn cho gia đình còn ở lại quê nhà.
Những tưởng cuộc đời thường nhật của một thanh niên tỵ nạn mẫu mực như
Ðức được vậy kể cũng đã tạm yên nếu thỉnh thoảng anh không bị nỗi ám ảnh
kinh hoàng về tấn bi kịch hải tặc diễn ra trên biển đông năm nào với
đôi mắt lạc thần van lơn của người con gái tên Trâm cùng cái chết thảm
thiết đau lòng, khiến anh không thể nào nguôi ngoai quên lãng. Luôn
luôn Ðức cảm thấy vô cùng khiếp sợ bối rối cộng thêm niềm tiếc hận mỗi
khi mường tượng lại từng chi tiết trong thảm kịch này. Nhất là ánh mắt
đáng thương đầy tuyệt vọng van nài của cô gái đẹp đẽ năm xưa, dường như
có một ma lực huyền bí nào đó vẫn cố tình đeo đuổi, ám ảnh và trách cứ
trong tâm tư hằng ngày.
Ðã bao đêm từ khi được rời đảo định cư tại xứ này, Ðức chập chờn thao
thức hoặc choàng tỉnh giấc sau những cơn ác mộng nặng nề với hình ảnh bi
thương quằn quại của người con gái khốn khổ trong đôi tay hoang dại của
bầy cướp biển hung bạo cùng với ánh mắt kinh hoàng lạc thần của Trâm
đến nỗi, anh có cảm tưởng nàng đang lẩn khuất đâu đây, và chừng như nàng
vẫn bám sát theo anh đêm ngày và thường xuất hiện trong anh với những
giấc mơ đầy kinh dị, không thể nào tẩy xóa và có thể quên đi trong đời,
cho đến một ngày, giống như một người thua cuộc, Ðức không còn đủ nghị
lực để duy trì sự bình yên sáng suốt trong tâm não. Anh cảm nhận như
thấy có niềm hối hận vô bờ, tâm tư anh mỗi ngày một thêm hoang mang ray
rứt và ý thức rõ ràng anh thật đáng tội ươn hèn trước khổ nạn của những
đồng bào ruột thịt và của người con gái tên Trâm. Nhưng giờ đây, anh
không biết phải làm gì để xua tan nỗi niềm ăn năn tiếc hận của một người
thanh niên không chu toàn nghĩa khí đàn ông trước thảm cảnh bi thương.
Ðức hay ngao ngán thở dài, anh lắc đầu xua đuổi những ý nghĩ đen tối
quấy nhiễu tâm thức của anh và thường đổ vấy cho số phận đã an bài, rồi
âm thầm cầu nguyện cho oan hồn người con gái đẹp mà anh vẫn còn thầm yêu
trộm nhớ đã bị uổng tử năm xưa để nàng được sớm siêu thăng tịnh độ
trong cõi ta bà.
Nhưng sau cùng, tự nhiên Ðức trở nên một người không còn lý trí. Mọi
sinh hoạt của anh trở nên xáo trộn bê trễ rồi anh tự ý bỏ ngang công
việc đang làm, đi lang thang như người hành khất, miệng lảm nhảm những
lời lẽ vô nghĩa không đâu. Tia mắt của anh dại đi như kẻ mất hồn. Khốn
thay! Anh lại không có lấy một người thân thiết để mà nhắc nhở hoặc
chạy thày chạy thuốc cho anh, săn sóc giúp đỡ anh có được những bữa cơm
độ nhật qua ngày. Tình trạng đó diễn tiễn mỗi ngày một thêm trầm trọng,
Ðức đói khát triền miên rồi dần dần mất hết trí khôn. Thân thể của anh
sa sút não nề, không còn giữ được chút phong độ khi xưa, sắc khí anh
trở nên xanh xao ốm yếu lạ thường. Quần áo tóc tai anh bờm sờm rách
rưới tả tơi và hôi hám đến lợm người, không ai chịu nổi mùi xú uế thoát
ra từ áo quần thân thể của anh. Ðức thường lom khom lầm lũi bước những
bước chân chuệnh choạng yếu ớt lê lết đến những ngõ ngách vắng người và
tìm đến nơi có những thùng chứa rác để bươi móc tìm tòi miếng ăn. Gặp
được bất cứ cái gì có thể nhai được trong miệng là anh vơ lấy ăn nghiến
ngấu không còn biết phân biệt được sạch dơ hay thúi rữa ghê hồn.
Nhiều người cảm thấy rất bất nhẫn khi tình cờ chứng kiến một kẻ đồng
hương dở ngây dở dại, lem luốc dơ bẩn, đáng thương như Ðức lê la lam lũ ở
lề đường khiến họ động mối từ tâm, cố gắng bịt mũi nín thở tiến lại bên
anh để ủy lạo, cho tiền hoặc cho phẩm vật thức ăn và ân cần hỏi han
tương trợ. Nhưng đối với Ðức, anh đâu còn lý trí sáng suốt để phân biệt
phải quấy ra sao, tâm thức anh dường như đang chịu sự chi phối nặng nề
của một kẻ vô hình nào đó chứ không còn thật tính người, anh cũng chẳng
còn có thể nhận biết được điều gì, chẳng còn nghe và hiểu được những lời
chuyện trò mọi người thăm hỏi. Ngày lại ngày, anh vẫn lầm lũi chân
thấp chân cao bước tới những chỗ có rác rến để tìm ăn uống những phế vật
hôi hám dư thừa.
May sao có người đồng hương nhận ra được tình trạng đáng thương và khác
lạ nơi anh. Ông ta vội vã đưa Ðức đến một ngôi đền, nơi đang có các vị
pháp sư cao minh hành đạo, các vị này trong bao nhiêu năm tạm dung trên
đất Mỹ, từng khiển dụng âm lực cao cường để làm việc phước đức hoặc thực
hành các bí pháp chân truyền nhằm hòa giải những xung đột, bất mãn, nợ
nần oan khiên giữa hai miền âm dương cách biệt và chế ngự các tà ma hung
hăng ác nghiệt để cứu nhân độ thế.
Ðến ngôi đền, mặc cho người đồng hương xô đẩy trì kéo, oan hồn cô Trâm
trong Ðức khăng khăng không chịu bước vào, cho đến khi nhiều người hợp
sức lại khiêng anh vào nội thất tôn nghiêm trước bàn thờ khói hương nghi
ngút thì bỗng nhiên, Ðức tỉnh táo được phần nào. Tuy vậy, anh trừng
mắt láo liên nhìn ngó quanh quẩn, thái độ đầy cao ngạo ngang bướng. Họ
cố đẩy anh đến trước bàn thờ, thay vì cung kính nghiêm trang đảnh lễ,
trái lại, bằng một thái độ cố tình ngang nhiên trịch thượng, Ðức ngã vật
ra giữa nền nhà, tay chân quơ cào loạn đả, miệng lảm nhảm la lối huyên
thuyên.
Thốt nhiên, các vị đạo gia thuộc đủ mọi cấp độ hành đạo ở ngôi đền này,
thần nhãn cao thâm, đạt tới mức công năng chuyên cần tu tập, nhận biết
ngay Ðức mắc phải tình trạng nan giải do một vong hồn nào đó đang hoành
hành, lưu trú. Vị pháp sư chủ trì ban rải tâm từ bi đưa mắt hướng nhìn
về nơi Ðức đang ngạo nghễ nằm với thái độ bất mãn đầy gây hấn.