1
Bấy giờ, đức Thế-Tôn từ chính-định
khoan-thai trở dậy, bảo Đại-Bồ-Tát Di-Lặc[2]
rằng: "Quý hóa thay! Quý hóa thay! Đại-sĩ các Ông, các thiện nam-tử vì
muốn thân cận bậc Thế-gian-phụ, vì muốn nghe pháp xuất-thế, vì muốn
suy-nghĩ như-như-lý, vì muốn tu-tập như-như-trí[3]
nên mới đến nơi Phật cung-kính, cúng-dàng. Nay Tôi diễn nói về TÂM-ĐỊA
DIỆU-PHÁP, để dẫn-dắt chúng-sinh, khiến cho họ chứng-nhập Phật-trí.
Diệu-pháp như thế, chư Phật Như-Lai quá vô-lượng kiếp hợp thời nói ra.
Như-Lai Thế-Tôn ra đời rất khó gặp được, cũng như hoa Ưu-Đàm! Như-Lai
xuất-hiện ra đời nói diệu-pháp này cũng lại khó gặp! Sở-dĩ thế là sao? -
Hết thảy chúng-sinh xa lìa hành-nguyện của Đại-thừa Bồ-tát, xu-hướng về
Bồ-Đề của Duyên-giác, Thanh-văn, chán-ngán sinh-tử, mong nhập Niết-bàn
mãi, chứ không thích diệu quả thường -lạc của Đại-thừa. Song, các
Như-Lai quay xe pháp, xa lìa bốn lỗi mà nói pháp tương-ứng4]:
Một là, vô-phi-xứ (nói không trái nơi chốn: hợp hoàn-cảnh). Hai là,
vô-phi-thời (không lỗi thời: hợp thời). Ba là, vô-phi-khí (không trái
căn-khí: hợp trình-độ chúng-sinh). Bốn là, vô-phi-pháp (không trái pháp:
hợp chính-pháp) Hợp bệnh cho thuốc, khiến họ khỏi được, tức là đức
bất-cộng5]
của Như-Lai. Thanh-văn, Duyên-giác còn chưa được cảnh bất-cộng tự-tại
của Bồ-tát-chúng. Huống là được đức bất-cộng của Như-lai. Bởi nhân-duyên
ấy, nên họ khó thấy, khó nghe được "tâm-địa pháp-môn” của chính-đạo
Bồ-Đề! Nhưng, nếu có thiện-nam-tử, thiện-nữ-nhân nào nghe được diệu-pháp
ấy qua tai một lần, trong khoảng chốc lát, họ nhiếp-niệm quán tâm được,
là họ huân-thành hạt giống Đại-bồ-đề vô thượng, không bao lâu nữa họ sẽ
ngồi trên tòa báu kim-cương, nơi cây Bồ-đề, được thành vô-thượng
chính-đẳng chính-giác.6]
Khi ấy, nơi Vương-xá đại-thành có năm trăm
ông Trưởng-giả tên là: Diệu-Đức Trưởng-giả, Dũng-Mãnh Trưởng-giả,
Thiện-Pháp Trưởng-giả, Niệm-Phật Trưởng-giả, Diệu-trí Trưởng-giả, Bồ-Đề
Trưởng-giả, Diệu Biện Trưởng-giả, Pháp-Nhãn Trưởng-giả, Quang-Minh
Trưởng-giả, Mãn-Nguyện Trưởng-giả. Các Đại-phú Trưởng-giả ấy đã
thành-tựu được chính-kiến, tới cúng-dàng Như-Lai cùng các Thánh-chúng.
Các Trưởng-giả ấy, nghe đức Thế-Tôn tán-thán Đại-thừa tâm-địa pháp-môn,
liền nghĩ rằng: "Chúng ta thấy Như-Lai phóng hào-quang sắc vàng,
ảnh-hiện những sự khổ-hạnh khó làm của Bồ-tát, chúng ta không có tâm ưa
thích làm hạnh khổ-hạnh, ai lại trong nhiều kiếp ở nơi sinh-tử, vì
chúng-sinh chịu mọi khổ-não được?”. Các Trưởng-giả ấy nghĩ thế rồi, liền
từ tòa đứng dậy, chễ áo vai hữu, gối hữu quỳ xuống đất, chắp tay
cung-kính, tuy khác miệng nhưng đồng âm, bạch trước Phật rằng: "Bạch đức
Thế-Tôn! Chúng tôi không ưa những hạnh của các Bồ-tát Đại-thừa, cũng
không thích nghe những âm-thanh khổ-hạnh. Sở dĩ thế là sao? - Vì, hết
thảy hành-nguyện tu-hành của các Bồ-tát, đều không phải là những sự "tri
ân, báo ân” (biết ơn, trả ơn). Sao vậy? - Vì các vị ấy xa lìa cha mẹ,
tới chỗ xuất-gia, đem vợ con mình cho những người ham muốn; cho đến đầu,
mắt, tủy, não tùy sự mong muốn của họ, đều bố-thí cả, mà chịu các sự
bức-não; trong ba vô số kiếp tu các pháp "Độ”, tám vạn bốn nghìn hạnh
Ba-la-mật, vượt dòng sinh-tử, mới đến được nơi Bồ-Đề đại-an-lạc; chẳng
bằng xu-hướng về đạo-quả Thanh-văn, Duyên-giác, chỉ độ ba đời hay trăm
kiếp tu-tập tư-lương[7],
dứt được nhân sinh-tử, chứng quả Niết-bàn, chóng đến nơi yên-vui, như
thế mới gọi là báo ân!”[8]
Đức Phật bảo năm trăm ông
Trưởng-giả: "Quý hóa thay! Quý hóa thay! Các ông nghe Tôi tán-thán
Đại-thừa, các ông sinh tâm thoái-chuyển. Nhưng, các ông lại phát khởi ra
ý-nghĩa nhiệm-mầu, để đem lại sự lợi-ích an-lạc cho hết thảy chúng-sinh
không biết ân-đức trong đời mai sau. Các ông hãy nghe cho kỹ, nghe cho
kỹ và nhớ nghĩ cho khéo, nay Tôi sẽ vì các ông phân-biệt, diễn nói những
chỗ có ơn của thế-gian và xuất-thế-gian để các ông hiểu!”.
Thiện-nam-tử! Những lời các ông nói chưa
được chính-lý. Sao vậy? - Ơn của thế-gian và xuất-thế-gian có bốn bậc:
Một là, ơn cha mẹ. Hai là, ơn chúng-sinh. Ba là, ơn Quốc-vương. Bốn là,
ơn Tam-bảo. Bốn ơn như thế, hết thảy chúng sinh đều bình-đẳng gánh chịu.[9]
Thiện-nam-tử! ƠN CHA MẸ: Cha có "từ-ân”, mẹ
có "bi-ân”. Bi-ân của mẹ, nếu Tôi ở đời trong một kiếp để nói về ơn ấy
cũng không thể hết được. Nay Tôi vì các ông nói một ít phần về công ơn
ấy để các ông hiểu: Giả-sử có người vì việc phúc-đức, cung-kính, cúng
dàng một trăm vị Đại-bà-la-môn tịnh-hạnh, một trăm vị Đại-thần-tiên được
năm pháp thần-thông, một trăm người bạn lành, xếp đặt cho các vị ấy ở
yên trong nhà thất-bảo rất đẹp, đem trăm nghìn thứ đồ ăn ngon quý,
y-phục bằng mọi thứ báu tua rủ các chuỗi ngọc, dựng các phòng xá bằng gỗ
chiên-đàn[10],
trầm-hương, chăn gối, giường nằm trang-nghiêm bằng trăm báu, cùng trăm
thứ thuốc thang chữa khỏi các bệnh và nhất tâm cúng-dàng trọn trăm nghìn
kiếp, cũng không bằng một niệm để tâm hiếu-thuận, đem chút ít vật nuôi
nấng sắc-thân bi-mẫu. Và, theo chỗ cúng dàng hầu hạ ấy, đem so-sánh với
công-đức trước thời đến trăm nghìn vạn phần cũng không thể nào xét lường
kịp.
Sự thương nhớ con của bi-mẫu
ở thế-gian không gì sánh được. Ân ấy đến với con ngay từ khi chưa có
hình-hài. Nghĩa là bắt đầu từ khi thụ-thai, trải trong mười tháng, đi
đứng, ngồi, nằm, mẹ chịu mọi khổ-não, không thể dùng miệng mà nói hết
được. Tuy có những sự dục-lạc, ẩm-thực, y-phục nhưng, mẹ vẫn không sinh
tâm ưa thích, mà tâm mẹ chỉ luôn luôn lo nghĩ đến con không quên nhãng.
Hãy tự suy-nghĩ: khi sắp
sinh-sản, mẹ âm-thầm chịu đựng mọi khổ, ngày đêm sầu-não. Nhưng, đến lúc
lâm-bồn, sự đau-khổ ấy quá đỗi, như trăm nghìn mũi nhọn bâu vào cắt xé,
thực không thể nào kể xiết được, có khi đến chết. Sinh nở rồi, mẹ không
còn bị khổ-não gì nữa, lúc đó họ hàng thân-thích vui mừng vô tận, cũng
như người đàn bà nghèo được ngọc Như-ý. Khi đứa con cất tiếng khóc chào
đời, mẹ như là người nghe được âm-nhạc. Mẹ dùng ngực mẹ làm nơi ngủ-nghỉ
của con và trên hai đầu gối mẹ, thường thường là nơi chơi giỡn của con.
Trong nơi ngực mẹ tuôn ra những dòng sữa như nước suối cam-lộ để nuôi
lớn con. Ơn nuôi lớn ấy nhiều hơn trời đất và đức thương-xót ấy rộng lớn
không gì sánh được. "Thế-gian, núi non là cao, ơn bi-mẫu còn cao hơn thế
- cao hơn cả núi Tu-di. Thế-gian cõi đất là nặng, ơn bi-mẫu còn nặng hơn
thế!”
Thảng-hoặc có con trai, con
gái nào bội-ân, không hiếu-thuận với cha mẹ, làm cho cha mẹ sinh tâm
oán-niệm, mà mẹ bực-bội, thốt ra một lời nói ác, tức thời con phải
sa-đọa theo lời nói ấy, hoặc vào địa-ngục, hay ngã-quỷ, súc-sinh.
Thế-gian, nhanh gì hơn gió dữ, một chút oán-niệm của cha mẹ còn nhanh
hơn gió ấy, hết thảy Như-Lai, chư Thiên, Kim-cương cùng các vị Tiên được
năm pháp thần-thông… không cứu-hộ được.
Nếu thiện-nam-tử,
thiện-nữ-nhân nào theo lời dạy bảo của bi-mẫu và thừa-thuận không trái,
thời được chư Thiên hộ-niệm, phúc-lạc vô-tận. Những nam, nữ ấy tức là
dòng giống tôn-quý của Thiên, Nhân, hoặc là Bồ-tát vì độ chúng-sinh,
hiện làm nam, nữ đem lại lợi-ích cho cha mẹ.
Thiện-nam-tử, thiện-nữ-nhân
nào vì báo ơn cha mẹ, suốt một kiếp mỗi ngày ba thời, tự cắt thịt mình
để nuôi cha mẹ, cũng chưa trả được công ơn một ngày của cha mẹ. Sở-dĩ
thế là sao? - Hết thảy nam, nữ ở trong thai mẹ, miệng nút cuống vú, uống
huyết mẹ, khi ra khỏi bào-thai, trước thời ấu-trĩ, uống hết một trăm tám
mươi hộc sữa của mẹ; mẹ được chút vị bổ nào đều cho con cả, ngay đến
những y-phục quý tốt cũng đều như thế. Và, dù rằng bị người con ngu-si,
xấu-xí đi nữa, tình yêu con của mẹ cũng chỉ là một không hai. Xem như
xưa kia, có người đàn bà đi chơi xa tại nước người, bế con lội qua sông
Hằng, không ngờ nước sông lên to, chảy mạnh, sức yếu không vượt qua nổi,
lại yêu mến con quá, không nỡ rời bỏ con, nên cả hai mẹ con đều chết
chìm. Song, bởi sức từ-tâm, thiện-căn ấy, tức thời người mẹ được sinh
lên cõi Sắc-cứu-cánh-thiên, làm Đại-phạm-vương.
Do nhân-duyên ấy, mẹ có mười
đức: Một là, như đại-địa: vì trong thai mẹ là chỗ nương-tựa của con. Hai
là, năng-sinh: mẹ phải trải qua mọi sự khổ-não mới sinh được con. Ba là,
năng-chính: thường do tay mẹ ve-vuốt, uốn-nắn mắt, tai, mũi, lưỡi, thân
con. Bốn là, dưỡng-dục: mẹ phải theo hợp bốn mùa mà nuôi-nấng con khôn
lớn. Năm là, trí-giả: mẹ thường dùng phương-tiện, làm cho con sinh
trí-tuệ. Sáu là, trang-nghiêm: mẹ lấy những chuỗi ngọc đẹp trang-sức cho
con. Bảy là, an-ẩn: mẹ ôm-ấp con, làm cho con nghỉ-ngơi an-lành. Tám là,
giáo-thụ: mẹ dùng phương-tiện khéo dắt-dẫn con. Chín là, giáo-giới: mẹ
dùng lời nói lành để con xa-lìa những điều ác. Mười là, cho gia-nghiệp:
mẹ thường đem gia-nghiệp giao lại cho con.
Thiện-nam-tử! "Ở thế-gian này gì là rất
giàu? gì là rất nghèo? -Bi-mẫu tại đường, là giàu; bi-mẫu bất-tại là
nghèo; bi-mẫu còn sống là mặt trời giữa trưa, bi-mẫu mất đi là mặt trời
đã lặn; bi-mẫu còn sống là mặt trăng sáng, bi-mẫu mất đi là đêm tối! Thế
nên, các ông nên siêng-năng tu-tập về sự hiếu-dưỡng phụ-mẫu thêm, thời
như người cúng Phật, phúc-báo ấy và phúc-báo này bằng nhau không khác!
Các ông nên báo ơn phụ-mẫu như thế!”[11]
Thiện-nam-tử! ƠN CHÚNG-SINH: Hết thảy
chúng-sinh, từ đời vô-thủy đến nay, luân-chuyển trong năm đường: thiên,
nhân, địa-ngục, ngã-quỉ, súc-sinh, trải trăm nghìn kiếp và ở trong nhiều
đời thường làm cha mẹ lẫn nhau. Vì làm cha mẹ lẫn nhau nên hết thảy
nam-tử là từ-phụ, hết thảy nữ-nhân là bi-mẫu. Và, trong đời đời kiếp
kiếp xưa kia cũng có tâm đại-bi như ơn của cha mẹ hiện-tại không khác.
Như thế, các ơn xưa chưa trả được, rồi, hoặc nhân vọng-nghiệp sinh ra
các sự thuận, nghịch, vì sự chấp-trước trở lại thành ra oán-hại lẫn
nhau. Sao vậy? -Xưa có trí-tuệ sáng-suốt nhưng, vì vô-minh che-lấp,
không hiểu đời trước mình đã từng làm cha mẹ lẫn nhau, chỗ đáng trả ơn
là làm lợi-ích lẫn nhau, mà không làm lợi-ích lẫn nhau là bất-hiếu! Bởi
nhân-duyên ấy, các loài chúng-sinh trong hết thảy thời, cũng có ơn lớn,
thực là khó trả. Những sự như thế là ơn chúng-sinh![12]
ƠN QUỐC-VƯƠNG: Vị đứng chủ
một nước là người có đủ phúc-đức tối-thắng. Vị ấy tuy sinh trong cõi
nhân-gian nhưng, được tự-tại, các Thiên-tử trong cõi Tam-thập tam-thiên
thường giúp sức, thường hộ-trì và đối với quốc-giới, sơn-hà, đại-địa,
tận cùng bể cả đều thuộc quyền nơi Quốc-vương. Vị ấy là một người có
phúc-đức tối-thắng hơn hết thảy phúc của chúng-sinh. Vị ấy là vị
Đại-thánh-vương dùng chính-pháp giáo-hóa, khiến chúng-sinh đều được yên
vui. Ví như hết thảy điện đường của thế-gian, trụ (cột) là căn-bản;
nhân-dân thịnh-vượng, vui-vẻ, Quốc-vương là căn-bản, vì phải y vào
chính-pháp của Quốc-vương mới có. Như ngoại-đạo cho Phạm-vương sinh ra
muôn vật, thì đây, Thánh-vương đặt ra pháp-luật trị nước, làm lợi-ích
chúng-sinh cũng vậy. Như mặt trời soi sáng thế-gian, Thánh-vương cũng
hay quan-sát thiên-hạ, đem lại sự yên-vui cho nhân-dân. Quốc-vương làm
mất chính-trị, nhân-dân không có chỗ nương tựa. Nếu Quốc-vương đem
chính-pháp giáo-hóa, tám sự khủng-bố lớn-lao không xâm-nhập vào trong
nước được. Tám sự khủng-bố ấy là: nước ngoài xâm-bức, phản-nghịch trong
cõi, ác-quỷ tật-bệnh, đất nước đói thiếu, gió mưa trái thời, gió mưa quá
thời, nhật-thực, nguyệt-thực và tinh-tú biến-quái. Nhân-vương dùng chính
hóa, lợi-ích nhân-dân, tám nạn như thế không xâm-phạm được. Ví như ông
Trưởng giả chỉ có một con, yêu-mến hơn hết, ông luôn luôn thuơng-xót
con, cho con sự lợi-ích cho con sự yên vui, ngày đêm không rời. Vị
Đại-thánh-vương trong nước cũng như thế, đồng coi quần sinh như con một,
tâm ủng-hộ họ ngày đêm không rời. Nhân-vương như thế hay khiến
chúng-sinh tu mười điều thiện, nên gọi là "Phúc-đức-vương”, vị nào không
làm cho chúng-sinh tu thiện là "phi-phúc-chủ”. Sở dĩ thế là sao? - Nếu
một người tu thiện ở trong Vương-quốc, sự tác phúc của họ chia làm bảy
phần, người làm thiện được năm phần, Quốc-vương kia được hai phần. Trái
lại, nhân lành của Quốc-vương tu, nhân-dân cũng đồng được phúc-lợi. Và,
nếu tạo mười nghiệp ác cũng như thế, nghĩa là, cũng đồng như sự ấy. Hết
thảy những vật sinh nơi ruộng đất, vườn, rừng trong nước đều chia làm
bảy phần, cũng lại như thế. Nếu có Nhân-vương thành-tựu chính-kiến, như
pháp dạy đời, thời gọi vị ấy là "Thiên-chúa” - vì vị ấy đem pháp lành
của cõi Thiên dạy thế-gian -; chư Thiên, Thiện-thần cùng Hộ-thế-vương
thường lại giúp-đỡ và giữ-gìn vương-cung. Nhân-vương tuy ở nhân-gian
nhưng, tu-hành theo nghiệp của cõi Thiên, nên tâm thưởng, phạt không
thiên-lệch. Chính-pháp của hết thảy Thánh-vương đều như thế!
Thánh-vương như thế gọi là
"Chính-pháp-vương”. Và, bởi nhân-duyên ấy Chính-pháp-vương thành-tựu
mười đức: Một là, soi sáng (năng-chiếu): đem mắt trí-tuệ soi-sáng
thế-gian. Hai là, trang-nghiêm: đem phúc-đức, trí-tuệ trang-nghiêm đất
nước. Ba là, cho vui (dữ lạc): đem đại-an-lạc cho nhân-dân. Bốn là, dẹp
oán (phục-oán): hết thảy giặc oán tự-nhiên chịu nép. Năm là, khởi sợ (ly
bố): đánh lùi tám nạn[13],
lìa khỏi sợ-hãi. Sáu là, trụ-hiền (ở với người hiền): họp các người hiền
bàn-bạc việc nước. Bảy là, pháp-bản (gốc của chính-pháp): muôn họ an-cư
nương nhờ Quốc-vương. Tám là, trì-thế (giữ-gìn thế-gian): đem pháp của
Thiên-vương giữ-gìn thế-gian. Chín là, nghiệp-chủ (chủ của mọi nghiệp):
các nghiệp thiện-ác đều thuộc Quốc-vương. Mười là, nhân-chủ: hết thảy
nhân-dân, Quốc-vương là chủ. Hết thảy Quốc-vương, bởi phúc-đức đời trước
thành-tựu mười thắng-đức như thế”.
Vì thế, Đại-phạm-thiên-vương
cùng Đao-lỵ-thiên thường giúp Nhân-vương hưởng-thụ những sự vui
thắng-diệu; các La-sát-vương và chư Thần… tuy không hiện-thân giúp-đỡ
nhưng, ngấm-ngầm lại vệ-hộ Nhân-vương cùng quyến-thuộc Nhân-vương.
Nhân-vương thấy nhân-dân tạo các nghiệp ác
không ngăn-cấm được, chư Thiên, Thần…đều xa-tránh. Nếu thấy nhân-dân tu
thiện chư Thiên, Thần…vui-mừng, tán-thán và hết thảy đều xướng rằng:
"Thánh-vương ta!...” long, thiên vui-mừng, rưới nước mưa Cam-lộ, ngũ-cốc[14]
thành-thục, nhân-dân vui-vẻ, thịnh-vượng. Nếu Nhân-vương không gần những
người ác, chăm làm lợi-ích cho khắp thế-gian đều theo chính-hóa, thời
ngọc báu Như-ý hiện ngay trong vương-quốc, các vua nước láng-diềng đều
quy-phục, nhân, phi-nhân đều khen-ngợi. Và, nếu có ác-nhân ở trong
vương-quốc sinh tâm phản-nghịch, trong chốc-lát, phúc của người ấy tự
suy-diệt, mất đi, phải sa-đọa trong địa-ngục, qua sang súc-sinh chịu đủ
mọi thứ đau-khổ. Sở-dĩ thế là sao? Bởi vì không biết ân-đức Thánh-vương,
khởi ra những sự ác-nghiệp, nên phải quả-báo như thế. Nếu có nhân-dân
thực-hành thiện-tâm, cung-kính, giúp-đỡ Nhân-vương và tôn-trọng như
Phật, hiện-thế người ấy được yên-ổn, thịnh-vượng, vui-vẻ, có mong-cầu gì
đều được vừa lòng. Sở-dĩ thế là sao? Hết thảy Quốc-vương trong thời-gian
quá-khứ đã từng thụ-giới cấm thanh-tịnh của Như-Lai và đã thường làm
Nhân-vương hưởng sự an-ổn, khoái-lạc. Bởi nhân-duyên ấy, quả-báo trái
hay thuận đều như vang ứng tiếng. Ân-đức Thánh-vương rộng lớn như thế![15]
Thiện-nam-tử! ƠN TAM BẢO: Ơn
Tam-bảo là ơn không thể nghĩ, bàn được, vì Tam-bảo luôn luôn đem lại
lợi-lạc cho chúng-sinh không có thời nào và chỗ nào dừng nghỉ.
Thân chư Phật là chân-thiện
vô-lậu, do tu nhân trong vô-số đại-kiếp mà chứng được. Chư Phật dứt hết
nghiệp-quả ba cõi, công-đức như núi báu rực-rỡ, không gì so-sánh kịp, mà
hết thảy hữu-tình không biết. Phúc-đức chư Phật rất sâu như bể cả,
trí-tuệ vô-ngại như hư-không, thần-thông biến-hóa tràn đầy thế-gian, ánh
sáng soi khắp mười phương ba đời.
Hết thảy chúng-sinh bị phiền-não
nghiệp-chướng ngăn-che không hiểu biết gì, nên phải chìm-đắm trong bể
khổ sinh-tử vô cùng. Tam-bảo ra đời làm Đại-thuyền-sư, ngăn chặn dòng
ái-dục, để chúng-sinh vượt lên bờ Niết-bàn. Những bậc có trí ai cũng đều
chiêm-ngưỡng![16]
Thiện-nam-tử! Duy một ngôi PHẬT-BẢO đầy-đủ
ba thân[17]:
Một là, tự-tính-thân. Hai là, thụ-dụng-thân. Ba là, biến-hóa-thân.
Phật thân thứ nhất có ĐẠI-ĐOẠN-ĐỨC[18],
là chỗ hiển-lộ nhị-không,[19]
hết thảy chư Phật đều bình-đẳng.20]
Phật thân thứ hai có ĐẠI-TRÍ-ĐỨC[21]
chân thường vô-lậu, hết thảy chư Phật đều đồng-ý.[22]
Phật thân thứ ba có ĐẠI-ÂN-ĐỨC[23]
định-thông biến-hiện, hết thảy chư Phật đều đồng-sự.[24]
Thiện-nam-tử! Tự-tính-thân của chư
Phật vô-thủy, vô-chung, lìa hết thảy tướng, dứt mọi hí-luận[25],
tròn đầy, cùng khắp không còn bờ mé và lắng-im thường-trụ.[26]
Thụ-dụng-thân
ấy có hai tướng: Một là, TỰ-THỤ-DỤNG-THÂN.[27]
Hai là, THA-THỤ-DỤNG THÂN.[28]
Tự-thụ-dụng-thân
do tu muôn hạnh , đem lại lợi-ích yên-vui cho các chúng-sinh trong ba
vô-số kiếp, được Thập-địa mãn-tâm[29],
vận-dụng thân-lực đi thẳng đến cõi Sắc-cứu-cánh-thiên[30],
vượt quá quốc-độ thanh-tịnh vi-diệu trong ba cõi, ngồi trên hoa sen
vô-số lượng đại-bảo, mà các Bồ-tát số nhiều không thể nói được, ở trong
hải-hội vây quanh trước sau, đem lụa vô-cấu kết trên đỉnh đầu31],
cúng-dàng cung-kính, tôn-trọng, tán-thán, như thế gọi là "lợi-ích
hậu-báo”32].
Khi ấy, Bồ-tát nhập Kim-cương-định, dứt bỏ hết thảy sở-tri-chướng,
phiền-não-chướng33]
vi-tế, chứng được vô-thượng chính-đẳng, chính-giác; diệu-quả như thế gọi
là "lợi-ích hiện-tiền”. Chân-báo-thân ấy hữu thủy (có trước), vô chung
(không sau), thọ mệnh tùy theo sự mong-muốn, kiếp số không có hạn-lượng.
Và, lại từ khi bắt đầu thành chính-giác cho đến lúc tận cùng thuở
vị-lai, các căn-tướng tốt trang-nghiêm cùng khắp pháp-giới.34]
Bốn trí viên-mãn là chân-báo-thân
thụ-dụng-pháp-lạc [
35]:
Một là, ĐẠI-VIÊN-KÍNH-TRÍ: Chuyển
Dị-thục-thức[36],
được trí-tuệ này, như tấm gương tròn lớn hiện đủ các sắc-tướng. Như thế
trong gương trí-tuệ (kính-trí) của Như-Lai, hay hiện ra các nghiệp
thiện, ác của chúng-sinh. Bởi nhân-duyên ấy, trí-tuệ này gọi là
"Đại-viên-kính-trí”. Y vào đại-bi nên thường duyên với chúng-sinh, y vào
đại-trí nên thường như pháp-tính, quán-sát song-song cả chân-đế, tục-đế[37],
không gián-đoạn, thường chấp giữ căn-thân vô-lậu và là chỗ y-chỉ của hết
thảy công-đức.38]
Hai là, BÌNH-ĐẲNG-TÍNH-TRÍ: Chuyển
Ngã-kiến-thức[39]
được trí-tuệ này. Vì chứng được ngã-tính tự-tha bình-đẳng không hai, như
thế nên gọi là "Bình-đẳng-tính-trí”.
Ba là, DIỆU-QUÁN-SÁT-TRÍ: Chuyển
Phân-biệt-thức[40],
được trí-tuệ này. Hay quán-sát tự-tướng, cộng-tướng[41]
của mọi pháp và ở trước chúng-hội nói mọi pháp nhiệm-mầu, làm cho
chúng-sinh chứng được Bất-thoái-chuyển. Bởi thế nên gọi là
"Diệu-quán-sát-trí”.
Bốn là, THÀNH-SỞ-TÁC-TRÍ:
Chuyển nhãn, nhĩ, tỵ, thiệt, thân-thức được trí-tuệ này, hay hiện ra hết
thảy mọi hóa-thân, làm cho chúng-sinh thành-thục thiện-nghiệp. Bởi
nhân-duyên ấy nên gọi là "Thành-sở-tác-trí”.
Bốn trí ấy là trí-tuệ trên hết, đầy-đủ tám
vạn bốn nghìn trí-tuệ-môn. Hết thảy các công-đức-pháp như thế gọi là
"Tự-thụ-dụng-thân” của Như-Lai.[42]
Thiện-nam-tử! Hai là, Tha-thụ-dụng-thân
của Như-Lai đầy-đủ tám vạn bốn nghìn tướng tốt, ở nơi chân-tịnh-độ, nói
pháp Nhất-thừa[43],
làm cho các Bồ-tát thụ-dụng được pháp-lạc vi-diệu của Đại-thừa. Hết thảy
Như-Lai vì hóa-độ các Bồ-tát-chúng nơi Thập-địa, hiện ra mười loại
tha-thụ-dụng-thân: Phật thân thứ nhất ngồi trên hoa sen trăm cánh vì
Bồ-tát Sơ-địa nói về trăm pháp-minh-môn; Bồ-tát ngộ rồi, hiện ra
thần-thông biến-hóa lớn-lao, cùng khắp trong trăm thế-giới của chư Phật,
đem lại lợi-ích yên-vui cho vô-số chúng-sinh. Phật thân thứ hai ngồi
trên hoa sen nghìn cánh, vì Bồ-tát Nhị-địa nói về nghìn pháp-minh-môn;
Bồ-tát ngộ rồi, hiện ra thần-thông biến-hóa lớn-lao, cùng khắp trong
nghìn thế-giới của chư Phật, đem lại lợi-ích yên-vui cho vô-lượng
chúng-sinh. Phật thân thứ ba, ngồi trên hoa sen muôn cánh, vì Bồ-tát
Tam-địa, nói về muôn pháp-minh-môn; Bồ-tát ngộ rồi, hiện ra thần-thông
biến-hóa lớn-lao, cùng khắp trong muôn quốc-độ của chư Phật, đem lại
lợi-ích yên-vui cho vô số chúng-sinh. Như thế, Như-Lai tăng-trưởng dần
dần, cho đến tha-thụ-dụng-thân nơi Thập-địa, ngồi trên hoa sen diệu-bảo
không thể nói được, vì Bồ-tát Thập-địa nói về các pháp-minh-môn số nhiều
không thể nói được; Bồ-tát ngộ rồi, hiện ra thần-thông biến-hóa lớn-lao,
cùng khắp quốc-độ vi-diệu của chư Phật, số nhiều không thể nói được, đem
lại lợi-ích yên-vui cho vô-lượng, vô-biên chủng-loại chúng-sinh với con
số nhiều không thể tuyên-thuyết, không thể tuyên-thuyết được. Mười thân
như thế, đều ngồi nơi cây Bồ-đề bằng bảy báu, chứng được vô-thượng
chính-đẳng, chính-giác.
Các thiện-nam-tử! Mỗi một cánh hoa đều là
một tam-thiên thế-giới, trong đó đều có trăm ức núi Diệu-cao cùng bốn
đại-châu, mặt-trời, trăng, sao và chư thiên trong ba cõi cũng đầy-đủ cả.
Các Nam-thiệm-bộ-châu ở trên mỗi cánh sen, có tòa Kim-cương, cây Bồ-đề,
có trăm nghìn vạn, đến số nhiều không thể nói được những hóa Phật lớn,
nhỏ, đều ở dưới gốc cây, phá ma-quân rồi, nhất thời chứng được vô-thượng
chính-đẳng chính-giác. Các thân của các hóa Phật lớn, nhỏ như thế đều
đầy-đủ ba mươi hai tướng,[44]
tám mươi thứ tốt[45],
vì các Bồ-tát trong hàng Tư-lương46]
và Tứ-thiện-căn47]
cùng Nhị-thừa, phàm-phu, tùy nghi vì họ nói ra diệu-pháp Tam-thừa. Vì
các Bồ-tát nói về sáu Ba-la-mật48]
khiến các vị ấy được Vô-thượng chính-đẳng chính-giác cứu-cánh Phật-tuệ.
Vì các vị cầu Bích-chi-Phật nói về mười hai pháp nhân-duyên.49]
Vì các vị cầu Thanh-văn nói về pháp Tứ-đế,50]
qua sinh, lão, bệnh, tử đến cứu-cánh Niết-bàn. Vì các chúng-sinh khác
nói về Nhân-thiên-giáo, khiến họ được diệu-quả an-lạc trong Nhân, Thiên.
Các hóa Phật lớn, nhỏ như thế gọi là "Biến-hóa thân của Phật”.
Thiện-nam-tử! Hai loại ứng, hóa-thân Phật như thế, tuy hiện ra diệt-độ
(nhập Niết-bàn) nhưng, thân Phật ấy vẫn nối tiếp thường-trụ.
Các thiện-nam-tử! Như một Phật-bảo có
vô-lượng, vô-biên không thể nghĩ, bàn được những ân-đức rộng lớn đem lại
lợi-lạc cho chúng-sinh như thế, nên cũng bởi nhân duyên ấy mà gọi là
Như-Lai, Ứng-cúng, Chính-biến-tri, Minh-hành-túc (viên-mãn), Thiện-thệ,
Thế-gian-giải, Vô-thượng-sĩ, Điều-ngự trượng-phu, Thiên-nhân-sư, Phật,
Thế-Tôn.[51]
Thiện-nam-tử! Trong một
Phật-bảo đầy-đủ sáu thứ công-đức vi-diệu: Một là, là ngôi vô-thượng có
ruộng công-đức lớn-lao trên hết. Hai là, là ngôi vô-thượng có ân-đức
lớn. Ba là, là ngôi chí-tôn trong những chúng-sinh không chân, hai chân
cho đến nhiều chân. Bốn là, là bậc rất khó gặp, như hoa Ưu-đàm. Năm là,
là ngôi độc nhất xuất-hiện trong Tam thiên đại thiên thế-giới. Sáu là,
là ngôi đầy-đủ hết thảy nghĩa trong công đức thế-gian và xuất-thế-gian.
Y vào chỗ đầy-đủ của sáu thứ công-đức như thế và thường đem lại lợi-lạc
cho hết thảy chúng-sinh, thế gọi là ơn "Phật-bảo không thể nghĩ, bàn
được!”
Khi ấy, năm trăm ông
Trưởng-giả bạch Phật rằng: "Bạch đức Thế-Tôn! Như Phật nói: trong một
Phật-bảo có vô-lượng hóa Phật, cùng khắp thế-giới đem lại lợi-lạc cho
chúng-sinh, vậy bởi nhân-duyên gì mà nhiều chúng-sinh trong thế-gian này
không thấy Phật, phải chịu mọi khổ-não?”.
Đức Phật bảo năm trăm ông Trưởng-giả: "Ví
như mặt trời tỏa trăm nghìn ánh sáng soi sáng thế-giới, mà trong đó có
những người mù không thấy ánh sáng mặt trời, thời ý các thiện-nam-tử
nghĩ sao, mặt trời có bị lỗi không? -Các Trưởng-giả bạch: "Bạch đức
Thế-Tôn! Mặt trời không có lỗi! "Đức Phật dạy: "Thiện-nam-tử! Chư Phật
Như-lai thường diễn nói chính-pháp, đem lại lợi-lạc cho chúng-sinh
nhưng, các chúng-sinh ấy thường tạo nghiệp ác, không hiểu biết gì, không
có tâm thẹn-hổ, không ưa thân-cận Phật, Pháp, Tăng, chúng-sinh như thế
tội-căn sâu nặng, trải vô-lượng kiếp không được trông thấy, nghe biết
tên hiệu Tam-bảo, cũng như những người mù kia không trông thấy ánh sáng
mặt trời vậy. Nếu có chúng-sinh cung-kính Như-Lai, ưa thích Đại-thừa,
tôn-trọng Tam-bảo, nên biết người ấy nghiệp-chướng tiêu trừ, phúc-đức,
trí-tuệ tăng-trưởng, căn lành thành-tựu, chóng được thấy Phật, khởi hẳn
sinh-tử và sẽ chứng Bồ-đề”.[52]
Các thiện-nam-tử! Như một
Phật-bảo có vô-lượng Phật, thời Như-Lai nói ra PHÁP-BẢO cũng thế. Nghĩa
là trong một Pháp-bảo cũng có vô-lượng nghĩa.
Thiện-nam-tử! Trong PHÁP-BẢO có bốn loại:
Một là giáo-pháp. Hai là, lý-pháp. Ba là, hành-pháp. Bốn là, quả-pháp.
Hết thảy những thanh (tiếng), danh (tên) cú (câu), văn (chữ)[53]
thuộc pháp vô-lậu, phá tan vô-minh, phiền-não, nghiệp-chướng, gọi là
"giáo-pháp”. Các pháp hữu-vi, vô-vi gọi là "lý-pháp”. Giới, Định,
Tuệ-hạnh gọi là "Hành-pháp”. Diệu-quả vô-vi gọi là "Quả-pháp”. Bốn pháp
như thế là PHÁP-BẢO, dẫn-dắt chúng-sinh ra khỏi bể sinh-tử, đến bờ
Niết-bàn.
Thiện-nam-tử! Thầy chư Phật
tức là Pháp-bảo. Sở-dĩ thế là sao? -Chư Phật trong quá-khứ, hiện-tại,
vị-lai do y vào pháp tu-hành, mà dứt được hết thảy chướng-ngại, thành
Bồ-đề, cho đến tận cùng thuở vị-lai đem lại lợi-lạc cho chúng-sinh. Bởi
nhân-duyên ấy, Như-Lai trong ba đời thường cúng-dàng các Pháp-bảo
Ba-la-mật nhiệm-mầu, huống là hết thảy chúng-sinh trong ba cõi chưa được
giải-thoát, há không cung-kính Pháp-bảo vi-diệu!
Thiện-nam-tử! Kiếp xưa Tôi từng làm vị
Nhân-vương cầu pháp, phải gieo mình vào trong hầm lửa lớn để cầu
chính-pháp, mới dứt hẳn được sinh-tử và chứng được Đại-bồ-đề. Thế nên,
Pháp-bảo phá hết thảy lao-ngục sinh-tử, cũng như Kim-cương làm hư-hoại
muôn vật. Pháp-bảo soi sáng chúng-sinh tăm-tối, như mặt trời soi sáng
thế-giới. Pháp-bảo cứu chúng-sinh nghèo thiếu, như ngọc Ma-Ni hóa-hiện
mọi của báu. Pháp bảo cho chúng-sinh sự vui mừng cũng như tiếng trống
cõi trời làm vui chư thiên. Pháp-bảo làm thềm báu cho chư thiên, vì nghe
chính-pháp được sinh Thiên. Pháp-bảo là chiếc thuyền lớn bền vững, vượt
qua bể sinh-tử đến bờ Niết-bàn. Pháp-bảo cũng như Chuyển-luân
Thánh-vương, trừ giặc phiền-não tam độc. Pháp-bảo là y-phục đẹp quý, che
phủ sự không thẹn của các chúng-sinh. Pháp-bảo cũng như giáp-trụ
kim-cương, phá bốn loại ma[54],
chứng đạo Bồ-đề. Pháp-bảo cũng như gươm trí-tuệ sắc, cắt dứt sinh-tử
thoát khởi ràng-buộc. Pháp-bảo chính là xe báu Tam-thừa, chuyên-chở
chúng-sinh ra khỏi nhà lửa. Pháp-bảo cũng như hết thảy đèn sáng, soi
sáng nơi ba đường tối-tăm. Pháp-bảo cũng như cung, tên, giáo, mác, chấn
giữ quốc-giới, dẹp tan oán-địch, Pháp-bảo cũng như đạo-sư nơi đường
hiểm, khéo dẫn chúng sinh đạt tới Bảo-sở.[55]
Thiện-nam-tử! Như-Lai trong ba đời nói ra
diệu-pháp, có những sự khó nghĩ, bàn như thế, thế gọi là ơn "Pháp-bảo
không thể nghĩ, bàn được”.[56]
Thiện-nam-tử! Thế-gian,
xuất-thế-gian có ba hạng TĂNG; Một là, Bồ-tát-tăng. Hai là,
Thanh-văn-Tăng. Ba là, Phàm-phu-Tăng.
Như các Ông Văn-Thù-Sư-lỵ,
Di-Lặc…là BỒ-TÁT-TĂNG.
Như các Ông Xá-Lỵ-Phất,
Mục-kiền-Liên…là THANH-VĂN-TĂNG.
Và, như có những vị chân-thiện phàm-phu,
thành-tựu Biệt-giải-thoát-giới[57]
cho đến những vị đầy-đủ hết thảy chính-kiến, thường rộng-rãi vì
chúng-sinh diễn-thuyết, khai-thị mọi pháp của Thánh-đạo, đem lại lợi-lạc
cho chúng-sinh, gọi là PHÀM-PHU-TĂNG. Tuy rằng các vị ấy chưa được Giới,
Định, Tuệ, Giải-thoát vô-lậu nhưng, cúng-dàng các vị ấy cũng được phúc
vô-lượng.
Ba hạng Tăng như thế gọi là
"Chân-phúc-điền-Tăng”.
Lại có một hạng gọi là PHÚC-ĐIỀN-TĂNG. Hạng
này đối với xá-lỵ[58]
Phật, hình tượng Phật cùng các Pháp, Tăng, các giới Thánh-chế, sinh tâm
kính-tín sâu-sa; tự nơi mình không có tà kiến và làm cho người ta cũng
thế. Lại hay tuyên thuyết chính-pháp, tán-thán Nhất-thừa, thâm-tín
nhân-quả, thường phát thiện-nguyện, tùy theo lỗi mình phạm, mà hối trừ
nghiệp-chướng. Nên biết sức tin Tam bảo của người ấy hơn các ngoại đạo
gấp trăm nghìn vạn lần và cũng hơn cả bốn loại Chuyển-luân thánh-vương,
huống là các loại khác trong hết thảy chúng-sinh. Như Uất-kim-hoa tuy
héo úa nhưng, còn hơn hết thảy các loại tạp-hoa. Tỷ-khưu có chính-kiến
cũng thế, hơn chúng-sinh khác gấp trăm nghìn vạn lần. Tuy rằng vị ấy hủy
giới cấm nhưng, không hại chính-kiến, bởi nhân-duyên ấy nên gọi là
"Phúc-điền-Tăng”. Nếu thiện-nam-tử, thiện-nữ-nhân nào cúng-dàng các vị
Phúc-điền-Tăng như thế, được phúc-đức không cùng tận, như cúng-dàng ba
hạng Chân-thực Tăng-bảo trước được công-đức thế nào, thời nơi đây được
công-đức cũng bằng thế không khác. Bốn hạng Thánh, phàm Tăng-bảo như
thế, đem lại lợi-lạc cho chúng-sinh thường không tạm xả, nên gọi là ơn
"Tăng-bảo không thể nghĩ, bàn được”.[59]
Bấy giờ, năm trăm ông Trưởng-giả bạch Phật
rằng: "Bạch đức Thế-Tôn! Ngày nay chúng tôi nghe pháp-âm của Phật, được
hiểu sự lợi-ích của Tam-bảo tại thế-gian. Song, nay chúng tôi không biết
bởi nghĩa gì mà nói Phật, Pháp, Tăng được gọi là BẢO? Kính xin Phật
giải-thuyết, bầy tỏ để chúng-hội, cùng hết thảy chúng-sinh đời mai sau
kính-tín Tam-bảo, dứt hẳn lưới ngờ-vực, được lòng tin bất-hoại, làm cho
họ vào được bể bất-tư-nghị[60]
của Tam-bảo!”
Đức Phật bảo các ông Trưởng-giả: "Quý hóa
thay! Quý hóa thay! Các thiện-nam-tử hỏi được những diệu-pháp rất sâu
của Như-Lai như thế, hết thảy chúng-sinh đời mai sau được lợi-ích
yên-vui nhiều lắm! Ví như ngọc báu thứ nhất của thế-gian có đầy-đủ mười
nghĩa, làm trang-nghiêm quốc-giới, lợi-ích chúng-sinh, thời Phật, Pháp,
Tăng cũng thế: Một là, bền chắc: như ngọc Ma-Ni không ai phá được; Phật,
Pháp, Tăng-bảo cũng thế, ngoại-đạo, Thiên-ma không thể phá được. Hai là,
không nhơ: ngọc báu hơn hết của thế-gian thanh-tịnh trong sáng không lẫn
chút bụi nhơ; Phật, Pháp, Tăng-bảo cũng thế, đều xa lìa những phiền-não
trần-cấu. Ba là, cho vui; như bình Thiên-đức[61]
thường cho sự yên-vui ; Phật, Pháp, Tăng-bảo cũng thế, thường cho
chúng-sinh sự vui trong thế-gian và xuất-thế-gian. Bốn là, khó gặp: như
ngọc báu tốt lành hiếm có khó gặp; Phật, Pháp, Tăng-bảo cũng thế,
chúng-sinh nhiều nghiệp-chướng, ức kiếp cũng khó gặp được. Năm là,
phá-tán: như ngọc báu Như-ý phá tan sự nghèo cùng của con người: Phật,
Pháp, Tăng bảo cũng thế, phá tan những sự nghèo khổ của chúng-sinh trong
thế-gian. Sáu là, uy đức: như Chuyển-luân-vương có cỗ xe báu, hay dẹp
oán-địch; Phật, Pháp, Tăng-bảo cũng thế, đủ sáu pháp thần-thông,
hàng-phục bốn loại ma. Bảy là, mãn-nguyện: như ngọc Ma-ni tùy tâm mong
cầu, sẽ hóa hiện ra mọi của báu; Phật, Pháp, Tăng bảo cũng thế, hay làm
thỏa-mãn những chúng-sinh muốn tu thiện nguyện. Tám là, trang-nghiêm:
như ngọc-báu thế-gian trang-nghiêm vương-cung; Phật, Pháp, Tăng bảo cũng
thế, trang-nghiêm bảo-cung Bồ-đề của Pháp-vương. Chín là, tối diệu: như
diệu bảo cõi trời rất vi-diệu; Phật, Pháp, Tăng-bảo cũng thế, vượt trên
các diệu-bảo tối-thắng của thế-gian. Mười là, bất-biến: ví như vàng thực
vào lửa không biến; Phật, Pháp, Tăng-bảo cũng thế, tám thứ gió[62]
của thế gian, không rung động được. Phật, Pháp, Tăng bảo đầy-đủ vô lượng
thần-thông biến-hóa, đem lại lợi-ích cho chúng-sinh, từng không có khi
nào dừng nghỉ. Vì những nghĩa ấy nên chư Phật, Pháp, Tăng được gọi là
"BẢO”. Thiện-nam-tử! Tôi vì các ông nói qua về bốn nơi có ơn của
thế-gian, xuất-thế-gian như thế để các ông hiểu. Các ông nên biết: "Tu
hạnh Bồ-tát cần phải trả bốn ơn như thế!”63]
Khi ấy, năm trăm ông
Trưởng-giả bạch Phật rằng: "Bạch đức Thế-Tôn! Bốn ơn như thế rất là khó
trả, vậy nên tu hạnh gì để trả được những ơn ấy?”
Đức Phật bảo các ông Trưởng-giả:
"Thiện-nam-tử! Người vì cầu đạo Bồ-đề cần phải có tâm tu về ba bậc[64]
của mười pháp Ba-la-mật: Một là, mười pháp Bố-thí Ba-la-mật-đa. Hai là,
mười pháp Thân-cận Ba-la-mật-đa. Ba là, mười pháp Chân-thực
ba-la-mật-đa. Nếu có thiện-nam-tử, thiện-nữ-nhân nào phát tâm vô-thượng
chính-đẳng chính-giác, thường đem bảy báu đầy ngập Tam thiên đại thiên
thế-giới, bố-thí cho vô-lượng chúng-sinh nghèo cùng nhưng, bố-thí như
thế chỉ gọi là Bố-thí Ba-la-mật-đa, chứ không được gọi là Chân-thực
Ba-la-mật-đa. Nếu có thiện-nam-tử, thiện-nữ-nhân nào phát tâm đại-bi, vì
cầu vô-thượng chính-đẳng Bồ-đề, đem thê-tử mình bố-thí cho người khác,
tâm không sẻn tiếc; thân, thịt, tay, chân, đầu, mắt, tủy, não, cho đến
thân-mệnh, đem bố-thí cho người lại xin nhưng, bố-thí như thế mới chỉ
gọi là Thân-cận Ba-la-mật-đa, chứ chưa được gọi là Chân-thực
Ba-la-mật-đa. Nếu thiện-nam-tử, thiện-nữ-nhân nào phát-khởi tâm
vô-thượng Đại-bồ-đề, trụ nơi "vô-sở-đắc”, khuyên các chúng-sinh đồng
phát tâm ấy, đem pháp chân-thực bằng một bài kệ bốn câu, bố-thí cho một
chúng-sinh làm cho họ hướng về đạo vô-thượng chính-đẳng Bồ-đề, thế mới
gọi là Chân-thực Ba-la-mật-đa. Hai bậc bố-thí trước chưa gọi là báo-ân
được, nếu thiện-nam-tử, thiện-nữ-nhân nào tu bậc thứ ba: Chân-thực
Ba-la-mật-đa như thế, mới gọi là chân-thực báo-đáp bốn ân. Sở-dĩ thế là
sao? - Hai bậc bố-thí trước còn có tâm "sở-đắc”, bậc bố-thí thứ ba tâm
"vô-sở-đắc”, đem chân-pháp bố-thí hết thảy chúng-sinh, khiến họ phát tâm
vô-thượng Đại-bồ-đề, sau này khi người ấy chứng được Bồ-đề, rộng độ
chúng-sinh vô cùng tận, nối tiếp hạt giống Tam-bảo không đoạn-tuyệt, bởi
nhân-duyên ấy nên gọi là báo-ân”.
Năm trăm ông Trưởng-giả theo Phật nghe được
pháp báo-ân từ xưa tới nay chưa được nghe bao giờ ấy, tâm sinh hớn-hở,
cho là được sự chưa từng có, các ông liền phát tâm cầu tới vô-thượng
Bồ-đề, được Nhẫn-nhục tam-muội[65],
chứng-nhập trí-tuệ bất-tư-nghị, mãi mãi không thoái-chuyển.
Lúc đó, tám vạn bốn nghìn chúng-sinh trong
pháp hội phát tâm Bồ-đề, được lòng tin kiên-cố và cũng được Tam-muội ấy;
đại-chúng trong hải-hội đều được Kim-cương nhẫn-nhục tam-muội, ngộ
Vô-sinh-nhẫn và Nhu-thuận-nhẫn, hoặc chứng Sơ-địa được Bất-khởi-nhẫn.
Vô-lượng chúng-sinh phát tâm Bồ-đề ở ngôi Bất-thoái.[66]
Đức Phật bảo năm trăm ông Trưởng-giả: "Hết
thảy chúng-sinh trong đời vị-lai nếu nghe được phẩm Tâm-địa-quán báo
tứ-ân này, thụ-trì, đọc tập, giải-thuyết, viết chép, lưu-bá xa rộng,
những người ấy phúc-đức, trí-tuệ tăng thêm, chư Thiên vệ-hộ, hiện-thân
không đau yếu, thọ-mệnh lâu dài; khi mệnh mất, được sinh lên nội-cung
của đức Di-Lặc, trông thấy tướng bạch-hào của Ngài liền siêu-việt
sinh-tử, trong ba hội Long-Hoa[67]
sẽ được giải-thoát và tùy ý vãng-sinh trong mười phương Tịnh-độ, thấy
Phật, nghe pháp, nhập chính-định-tụ[68]
chóng thành trí-tuệ vô-thượng chính-đẳng chính-giác của Như-Lai.69]
Bấy giờ, về phía Đông-bắc đại-thành
Vuơng-xá cách tám mươi do-tuần[70]
có một nước nhỏ tên là Tăng-trưởng-phúc. Trong nước kia có một ông
Trưởng-giả tên là Trí-Quang, tuổi nhiều, già yếu, chỉ có một con. Mà
người con ấy có tính ác-nghịch, không thuận cha mẹ, cha mẹ dạy răn gì
đều không theo lời. Ông Trưởng-giả xa nghe thấy đức Thích-Ca Mưu-Ni
Như-Lai ở trong núi Kỳ-xà-quật, thành Vương-xá, vì vô-lượng chúng-sinh
trong đời độc-ác, nhơ-đục, tuyên-thuyết về pháp báo-ân của Đại-thừa. Khi
ấy cả cha mẹ và con cùng mọi người quyến-thuộc của ông vì muốn nghe
pháp, đem các đồ cúng đến nơi Phật, cung-kính cúng-dàng Phật.
Cúng-dàng rồi, ông Trưởng-giả
liền bạch Phật rằng: "Bạch đức Thế-Tôn! Tôi có một người con, tính nó
tệ-ác quá, nó không chịu nghe lời dạy răn của cha mẹ. Nay tôi nghe thấy
Phật nói về việc báo-đáp tứ ân, tôi vì muốn nghe pháp nên lại nơi Phật,
kính xin đức Thế-Tôn vì bọn chúng tôi cùng các người trong quyến-thuộc
tuyên-thuyết về nghĩa thú sâu-xa, nhiệm-mầu của tứ-ân, khiến người con
tệ-ác của tôi sinh tâm hiếu-thuận, đời nay, đời sau sẽ được sự an-lạc”.
Đức Phật bảo ông Trí-Quang:
"Quý hóa thay! Quý hóa thay! Ông vì pháp lại nơi Tôi, cúng-dàng
cung-kính và muốn nghe Pháp ấy, vậy các ông nên nghe cho kỹ và nhớ nghĩ
cho khéo! Nếu có thiện-nam-tử, thiện-nữ-nhân nào phát tâm Bồ-đề, muốn
nghe pháp-yếu, khi cất chân, đặt chân xuống đất, tùy theo số lượng
vi-trần (bụi nhỏ) của đường đất đi xa hay gần, mà do nhân-duyên ấy,
người ấy cảm được Kim-luân chuyển-luân thánh-vương, khi phúc-báo của
Thánh-vương hết, được làm Thiên-vương trong Dục-giới; khi phúc-báo của
Thiên-vương trong Dục-giới hết, được làm Phạm-thiên-vuơng, được thấy
Phật, nghe pháp và chóng chứng được diệu-quả. Đại-trưởng-giả cùng những
người khác đi với ông vì cầu pháp lại nơi Tôi, tính ra như thế là phải
qua tám mươi do-tuần đại-địa vi-trần, mỗi một số vi-trần sẽ chiêu-cảm
được những quả-báo về Nhân, Thiên, Luân-vương. Và, được nghe pháp rồi,
đời sau sẽ chứng vô-thượng chính-đẳng chính-giác)).
Xem dưới dạng văn bản thuần túy
|