× Trang chủ Tháp Babel Phật giáo Cao Đài Chuyện tâm linh Nghệ thuật sống Danh bạ web Liên hệ

☰ Menu
Main » Cao Đài » Lời thuyết đạo

Lời Thuyết Đạo của Đức Hộ-Pháp, Quyển I


7.- Khai hội Nhơn sanh năm BT (1946)

Ngày 1 tháng chạp năm Bính-Tuất (1946)

Huấn từ của Đức Hộ-Pháp
KHAI MẠC ÐẠI-HỘI NHƠN-SANH


Thưa cùng chư Nghị-viên và Hội-viên lưỡng Phái,

Đã trót 5 năm dư, Bần-Đạo bị đồ lưu nơi hải-ngoại, thì đã từng chiụ biết bao nhiêu là sự đau khổ tâm-hồn, nỗi lo cho tương lai của Đạo, nỗi sợ cho vận nướ tránh không khỏi nạn chiến-tranh ly-loạn, nặng nơi lòng một tình thương nhớ cả con cái của Chí-Tôn trót triệu chơn linh của Người giao gìn-giữ.

Bần-Đạo chẳng cần minh tả thì chư Hiền-Hữu, Hiền-Muội cũng rõ từ trước ta đã chán thấy nhãn tiền rằng chỉ có thương một người mà năng-lực tình-ái ấy cũng đủ làm cho phải huỷ mình mà tùng mạng lịnh của nó. Ôâi cái mãnh-lực tuy vô hình mà nó oai quyền rất dữ, Bần-Đạo nếu chẳng đủ tinh-thần cường-liệt nương lấy đức-tin thì e nó đã giết hẳn mạng sanh của Bần-Đạo một triệu lần mới phải.

Hể cùng chung chia đau thảm nghèo khổ, hèn tiện có bao nhiêu thì cường lực tình ái càng tăng nhiệt độ thêm cao hơn nữa. Bần-Đạo đã quyết thắng, thắng đặng sống, sống vì Thầy vì Đạo vì yêu con cái của Ngài. Bần-Đạo thật là người đã phục-sanh với quyền Chí-Thánh đó vậy.

Về Tổ-Quốc sau khi đã chiụ đủ vị thảm sầu, tưởng là đủ cớ phô bày cho cả chúng-sanh thấy đặng rõ ràng chơn tướng của Đạo, đã nung chuốt với sự thảm khổ vô hạn của mình đặng vẽ-vời giọt huyết lệ, hai chữ chơn nghĩa cho đời; nào dè trái lại thấy chan chán trước mặt một tấn tuồng bi thảm, nước mất nhà tan, xương chồng máu đổ. Một trường sát khí bao trùm toàn quốc, gươm tử thần vùn vụt khắp nơi, làm cho con cái không cha, tớ không Thầy, vợ không chồng, cốt-nhục tương-tàn, nhân dân đồ-thán.

Con hạc lạc hồi quê, nhìn không nhớ Tổ, xem nước non đổi vẻ thay màu, thảm thiết nơi lòng tuôn châu đổ ngọc, sắp muốn kêu cùng cuối một tiếng nỉ-non gieo kẻ tri-âm hồi dập.

Oââi ! Dưới bức thê-lương nầy ai là tri kỷ, tri âm cùng Bần-Đạo ngoài ra Chư Hiền-Hữu Hiền-Muội thì Bần-Đạo đã kiếm đặng ai. Tưởng khi các bạn cũng có lẽ tội nghiệp cho con Hạc bịnh nầy, mà để tai lóng tiếng.

Oâi ! Cái khối sanh của Chí-Tôn đã xiêu lạc nơi nào mà để hai sắc con yêu-ái của Người phải chiụ nạn tương tàn như thế !…

Bần-Đạo ngày nay hiển nhiên đứng trước mắt các bạn mà còn ngỡ là giấc chiêm-bao. Vậy Bần-Đạo cúi mình cậy các bạn một điều rất nên yếu thiết là: hoà giọng đau thương cùng con Hạc lạc nầy đặng giục lòng bác-ái một cảnh an-nhàn thiêng-liêng cho toàn sanh chúng. Bần-Đạo đã nhiều lo ngại cho căn số con cái của Chí-Tôn trong buổi phiêu-lưu nơi hãi ngoai e ra vì nhẹ dạ của đôi phần tử Thánh-Thể của Thầy, nên vừa để gót về Tổ-Đình thì dâng hẳn mảnh thân tiều tuỵ hao mòn, vội cầm quyền của Đạo đặng sửa đương cho đẹp vẻ chơn-truyền. Rồi lại tìm phương hiểu lần những điều khuyến điểm, hư hại hầu giồi mài thêm nửa, nên tức cấp mở Hội Nhơn-sanh đặng phục-vu quyền Vạn Linh như trước.

Bần-Đạo để trọn tín-nhiệm nơi các bạn, Bần Đạo xin mở Hội.

Xem dưới dạng văn bản thuần túy.
Lượt xem: 576 | Tác giả: Đức Hộ Pháp