Trang chủ » Cao Đài » Lời thuyết đạo » Lời Thuyết Đạo của Đức Hộ-Pháp, Quyển I
51.- Lễ Mãn khoá hạnh-đường

Trường Hành-Chánh lúc
4 giờ chiều ngày10 tháng chạp. Đinh-hợi(20-01-1948)


HUẤN-TỪ CỦA ĐỨC HỘ-PHÁP TRONG
LỄ MÃN KHOÁ HẠNH-ĐƯỜNG

Bài diễn-văn cảm-tạ của Nguyễn-Hửu-Lương thay mặt các vị Lễ-sanh tân-phong, ấy là áng văn đầy chơn-lý, đi thẳng vào tâm-hồn của Bần-Đạo, nó có mãnh-lực mạnh-mẽ lạ thường, Bần-Đạo tưởng nếu cả thảy đồng thật-hvaofddungs theo lời thuyết văn mới vừa đọc đây thì mối Đạo sẽ lan-tràn tốt tươi vô-đối, Bần-Đạo lấy làm cảm-tình, tuy vân, mấy em nói bửa tiệc thô-sơ, nhưng bữa tiệc nầy xem lịch-sử Đạo trong các bậc Thánh Hiền nước Việt-Nam từ xưa nay chưa từng có. Lịch-sử của Đức Khổng Phu-Tử từ nhà Châu đến giờ nay mới sống lại, nó sống với bữa tiệc nầy thôi.

Quả-nhiên từ ngày mở Đạo thì đã tạo hạnh-đường nhưng nó chưa có sanh-hồn, nay nhờ bữa tiệc nầy mà nó có sanh-hồn hiển-nhiên quí-báu vô-giá vậy, Tuy vân, không có gì xứng-đáng, nhưng Bần-Đạo hưởng được một vật quí-giá mà từ trước đến giờ chưa hưởng được.

Trước hết Bần-Đạo giải-nghĩa cái quyền đương-nhiên là quyền đời và quyền đương-nhiên của Đạo trong thế-kỷ XX nầy, nền văn-minh của Thiên-Chúa-Giáo truyền khắp cả nhân-gian cùng vạn-quốc trong hai ngàn năm trước. Đạo Thánh Gia-Tô lập quyền Đạo hồi xưa có cảnh tượng như thế nào thì ngày nay nền Đạo Cao-Đài của chúng ta cũng thế.

Hiện-tượng nền Tôn-Giáo của Chí-Tôn bây-giờ nó giống theo khuôn-khổ và cảnh-tượng của Thánh-Giáo Gia-Tô đã truyền, dầu cho ai cũng phải nhìn rằng : Cái công-trình của Thiên-Chúa-Giáo với nhơn-loại là vĩ-đại. Có thể chia ra hai quyền :

1.- Là quyền đời đương-nhiên (Pouvoir temporel).
2.- Là quyền-năng của tinh-thần (Pouvoir spirituel).

Cái quyền tinh-thần ấy biến ra một nền chánh-trị đặc-biết riêng của nó như Đền-Thánh Vatican ở La-Mã, là một nước trong vạn-quốc, một nước về tinh-thần . Cái tương-lai Đạo Cao-Đài sẽ đi đến đóø, không phải mơ-hồ mà tưởng chắc quả-quyết vậy.

Lập quyền chánh-trị Đạo Cao-Đài cũng như nền chánh-trị của Thánh-Giáo Gia-Tô nơi Đền Vatican 2.000 về trước. Lúc ấy quyền Đời và quyền Đạo Thánh Gia-Tô chiến-đấu và phản-khắc nhau, trong lúc mà Thánh-Đạo Gia-Tô đang tạo quyền-hành tinh-thần đạo-đức. Cái chánh-trị của Thánh-Giáo Gia-Tô lập-thành được là nhờ lấy từ mảnh-mún tinh-thần mà tạo nên khối đó vậy.

Cái chánh-trị của Đạo Cao-Đài cũng thế, nhưng chỉ có một điều khác là người ta làm trước, mình làm sau, đường đi chúng ta kỹ-lưỡng hơn , trước kia tôi tưởng nó phải gặp nhiều trở ngại nguy-hiểm như Thánh-Giáo Gia-Tô đã đi. Trong hai ngàn năm mới lập quyền vững chắc và mạnh-mẽ đăng.

Còn nền Chánh-Giáo của Chí-Tôn mới 23 năm mà đã nên hình mạnh-mẽ, đó là Đức Chí-Tôn ban ân-huệ cho nước Việt-Nam đặc-biệt , Từ xưa các vị Giáo-chủ trên mặt địa-cầu nầy chưa đạt được như chúng ta bao giờ, Tuy vân,chúng ta đã chịu nhiều phen khảo-đảo ấy, ngó lộn lại đối với các nền Tôn-giáo, các vị Giáo-chủ, muôn phần không có một.

Nền móng của Thiên-Chúa-Giáo tạo ra khó khăn thế nào , chúng ta noi theo sự sáng-tạo ấy đặng tạo nên một nền móng nữa , phận-sự rất dễ-dàng. Nền Chánh-trị ấy là một nền chánh-trị để phân quyền với quyền đời, quyền đời Bần- Đạo chẳng cần luận vì nó là oai-quyền nh trước mắt chúng ta đã thấy. Bần-Đạo chỉ luận về quyền Đạo của chúng ta mới vừa đạt đặng.

Nó cũng quyền hành như ai , nhưng có một điều trọng-yếu khác hẳn là quyền đời và quyền đạo cách nhau nột trời một vực , như bên nầy và bên kia , mặc dù không có mức chính giữa đã định , nhưng bên kia xâm-lăng sang bên nầy một chút thì người ta đã thấy . Hai quyền đều đặc-sắc không giống nhau đặng . Cây huệ-kiếm của chúng ta không phải là thiết-kiếm của thế-gian hửu hình mà là huệ kiếm vô-hình tức là tinh-thần và đạo-đức của chúng ta.

Bần Đạo đã nhiều dịp nói rằng : Cả Thánh-Thể của Chí-Tôn là trường quan-lại, nếu quan-lại Đạo mà bắt chước đồ theo thể-pháp và hình thể của quyền đời, thì xem như nó dị-kỳ hì-hợm lắm. Quyền Đạo nó có hình-tướng khác, nó không quái gở và dị hợm như trường đời, chúng ta xem thấy hiển-nhiên đó vậy.

Nếu anh hoạ-sĩ đủ tài, đủ năng-lực cầm cây bút hoạ cho nó nên hình tướng, tưởng không có vật báu chi ở thế-gian nầy so-sánh được , vì nó có Tiên căn Phật cốt hiện trong đó , để tạo ra hình tướng . Cái hình tướng và tinh-thần của Tiên Phật tốt đẹp thế nào không nói ra ai ai cũng biết. Cái hình nó phải mường-tượng như thế đó , phải làm cho nó ra hình Tiên cốt Phật các bạn thử xem Tiên, Phật tốt đẹp như thế nào, thì trường quan-lai của của Đạo phải cầm cây viết thiêng-liêng vẽ nên hinh tốt đẹp như Phật như Tiên vậy.

Nếu rủi có một bệt lọ hay một bợn nhơ dính vào thì nó dị hình dị dạng và ô-trược lắm. Nó phải cho đẹp đẻ khôi-ngô linh-dị nguyệt-xu mới đặng . Tỷ như hạng gái kia đi ra đường mà có một bệt lọ lấm lên mặt thì nó đã dị-hợm khó coi rồi. Tóm lại là nó phải tinh tuý , nếu dính một chút bợn nhơ thì nó sẽ gớm-ghê hình dạng mà chớ !

Tôi nói quyết một điều là chánh-trị đạo mà có dính một chú của quyền đời thì dị-hợm xấu-xa lắm vậy. Bởi tinh-thần không chịu vật-chất , vật chất không hề hoà-thuận với tinh-thần . Trường quan-lại của nền chánh-giáo Chí-Tôn khác hơn đời, chúng ta chỉ lấy đạo-đức nhơn-nghĩa làm quyền, còn ngoài kia họ lấy quyền-lực cưởng-bức, hai cái so nhau khác hẳn.

Trong cửa Đạo nếu chẳng biết quyền mình là gì, lại bắt-chước đồ theo tâm-lý thiên-hạ, cưởng bức vô đạo-đức, vô nhơn-tình thì quả-nhiên sái hẳn. Quyền chúng ta là chỉ lấy đạo-đức tinh-thần của tổ-phụ ta để lại trong 4.000 năm làm huệ-kiếm để bảo trọng quốc-hồn của nòi giống thì mới trúng, còn ngoài ra dùng phương-pháp khác là sai lầm.

Tôi nói ít mà các bạn nam nữ hiểu nhiều, tôi chỉ trông cậy các bạn. Vậy tôi xin để cả sự trong cậy của tôi trong tâm của các bạn là hình thể của Đức Chí-Tôn thật hành dùm nhơn nghĩa của Chí-Tôn đã để trước Đền-Thánh cho đời ngó thấy, đặng hưởng lấy hạnh-phúc thiên-nhiên ngàn xưa để lại là may mắn cho tương-lai con Hồng cháu Lạc.

Chúng ta hãy lấy Nho-phong làm căn-bản, phục-sanh hồn nước đã điêu-tàn, sau 80 năm nô-lệ, cho nó phục-sanh lại với các năng-lực làm sống quốc hồn của minh trong 4.000 năm về trước. Như thảng ta vẽ được khéo, được đẹp , thì người ta đương trông mong cho nó thành tướng . Chừng đó chúng ta không muốn bán cũng có kẻ mua, chẳng phải một nước Việt-nam nầy thôi, mà toàn-cầu vạn-quốc nài mua mà chớ !

Nhưng phải làm sao cho nên hình-tướng để có đủ quyền-năng bảo-trọng cả toàn cầu nhơn-loại đặng tồn tại, sống trong tinh-thần đạo-đức, trong sự công-bình yêu-ái của Chí-Tôn gieo-trồng nơi cửa Đạo. Đến chừng ấy chúng ta có thể trương tấm bảng lên rằng : Nền Đạo Cao-Đài làm môi giới, căn-bản nền đại-đồng thế-giới đó vậy.

Bần-Đạo tưởng ly rượu nồng ngày hôm nay là ly rượu trường-sanh bất-tử, bởi đây là nơi sản-xuất hột giống trường-sanh bất tử. Ly rượu trường-sanh nầy các bạn đưng khinh rẽ nó. Trước khi từ giã, cảm-ơn các vị giáo-viên và chư vị tân-phong nam nữ đã cho Bần-Đạo hưởng được mùi ngon vị ngọt rất hay ho. Bần-Đạo để lời cảm ơn.

« Xem chương trước | Xem chương tiếp theo »
Tác giả: Đức Hộ Pháp