× Trang chủ Tháp Babel Phật giáo Cao Đài Chuyện tâm linh Nghệ thuật sống Danh bạ web Liên hệ

☰ Menu
Main » Cao Đài » Lời thuyết đạo

Lời Thuyết Đạo của Đức Hộ-Pháp, Quyển I


1.- Lời tiên-tri của Đức Lý Giáo-Tông

ĐỨC HỘ- PHÁP Thuyết đạo tại Báo-Ân-Từ đêm rằm tháng 9 năm Bính -tuất (1946).

LỜI TIÊN-TRI CỦA ĐỨC LÝ GIÁO-TÔNG


Trong năm Bính-dần (1926) Đức Chí-Tôn giáng-trần khai Đạo phôû-hoá chúng-sanh làm lành, lành dữ, tức là Cơ-quan cứu thế. Khi mà Đạo truyền bá khắp các Tỉnh rồi, qua đến ngày rằm tháng sáu Đinh-mão (1927) Đức Lý Giáo-Tông cấm cơ bút, thì chư vị Chức Sắc: Đại Thiên-Phong không rõ tại sao, nhứt là Đức Quyền Giáo-Tông có lòng sở mộ về cơ bút đã trãi qua một thời gian lắng nghe lời Thánh-giáo, nên Đức Quyền Giáo-Tông định cầu Diêu-Trì Kim-Mẫu và Cửu-Vị Tiên-Nương đặng học hỏi về Đạo-Đức.

Đến ngày14 tháng11 năm Đinh-Mão, Đức Lý Giáo-Tông mới giáng cơ thì xem hình như Ngài có đại nộ, mà chẳng hiểu Ngài giận việc chi, Ngài mới cho một bài Thánh-Giáo như vầy:

" Hỉ chư Đạo-Hữu chư Đạo-Muội, chư chúng sanh, hảo hội-hiệp. Thảm cho nhơn loại, khổ cho nhơn-loại ! Đời quá dữ, tội tình ấy, hình phạt kia cũng đáng đó chút. Lão vì thương yêu nhơn-sanh hội 10 ngày nơi Bạch-Ngọc-Kinh cải cho qua nạn nhơn-loại, nhưng luật Thiên-Đình chẳng dễ chi sữa đặng. Nạn tiêu-diệt hầu gần, hết chém giết lẫn nhau, đến buổi bịnh chướng sát hại. Lão thấy hình phạt phải châu mày, nhưng ôm lòng rán chịu, lạy lục khẩn cầu; chư Đạo-hửu đâu rõ thấu, ngơ-ngơ ngáo-ngáo như kẻ không hồn, thấy càng thảm thiết !!!

Lão tưởng chẳng cần nói chi một nước nhỏ nhen đã đặng danh Thánh-địa là Nước Nam nầy, mà lão xin không đặng tội cho Thành Sài-Gòn, Chợ-Lớn, Gia-Định, Huế, Hải-Phòng, Hà-nội.. thảm ! Thảm ! Thảm !
".

Đây là lời tiên-tri đã trải qua 20 năm trường đến ngày nay kết quả vẹn toàn trước mắt nhơn sanh đều thấy rõ.

Đức Lý Giáo-Tông, Ngài định phạt Đức Quyền Giáo-Tông 10 hương, Hộ-Pháp 5 hương, Ông Phối-Sư Binh 5 hương, xét kỷ ra là Đức Lý Ngài giận ai chớ chẳng phải giận anh em tôi đâu. Tiếc thay cho nhơn-sanh, chớ chi trong thời-kỳ Đại-Đạo Hoằng-khai, mà lại để tâm tín-ngưởng chung thờ một Tôn-giáo, tròn giữ theo luật pháp của Đạo, lo trau-dồi đức-hạnh, làm phải làm lành liên lạc thương-yêu, thuận-hoà cùng chung, thì ngày nay đâu có lâm tai nạn đao binh như thế.

Trái lại, Chức-sắc Thiên-Phong là người cầm phướng chiêu-hồn diù-dắt chúng-sanh thoát khổ, mà đi đến đâu đều bị họ chê-bai, biếm-nhẻ, kích-bác, hất hủi đủ thứ, Chức-Sắc Hội-Thánh đem hồng-ân của Đức Chí-Tôn rải khắp các nơi cho nhơn-sanh chung-hưởng, mà họ coi như vật thường, không có giá trị gì, họ đã mài miệt chạy theo khoa-học, chú trọng về văn-minh vật chất, chớ không hấp-thụ được đạo-đức tinh-thần, họ đeo đuôûi theo nguồn tranh đấu là cơ tự-diệt, chớ nào rõ biết cơ bảo-tồn qui cỗ là gì, mãi đến ngày nay mà họ cũng chưa tỉnh.

Còn nói về phần chư Môn-đệ của Đức Chí-Tôn, từ buổi đem thân vào cửa Đạo trong lúc nhập môn đã quì trước Bửu-Điện có bàn Ngũ-Lôi, mà lập minh-thệ rằng:

"Từ đây tôi biết một Đạo Cao-Đài Ngọc-Đế, chẳng đổi-dạ đổi-lòng hiệp vòng chư môn-đệ, giữ gìn luật-lệ Cao-Đài, như sau có lòng hại thì thiên tru địa-lục".

Than ôi! Cho những người thề như vậy, mà cũng không để trọn đức-tin nơi Chí-Tôn lại thối bước ngã lòng, cởi áo Đạo, dẹp khăn tu, mong mải xu hướng theo con đường tục-luỵ, cho nên gây tạo ra con đường làn súng mủi đạn ngày nay.

Vậy, ai là người thất thệ với Chí-Tôn thì phải sớm thức tỉnh tâm-hồn, ăn-năn sám-hối, cầu xin Đại Từ-Phụ cùng các Đấng Thiêng-Liêng, từ-bi ân-xả tội-lỗi tiền-khiên, hoạ may đặng chung hưởng ân-huệ của Đức Chí-Tôn ban cho sau này.

Ngày nào toàn-thể nhơn-sanh đều biết hồi đầu hướng thiện, nhìn Đạo Trời là một Cơ-Quan cứu-thế, thật hành chủ-nghĩa thương yêu cho ra thiệt tướng thì ngày ấy mới đặng hưởng hoà-bình đại-đồng thế-giới.

Xem dưới dạng văn bản thuần túy.
Lượt xem: 551 | Tác giả: Đức Hộ Pháp