× Trang chủ Tháp Babel Phật giáo Cao Đài Chuyện tâm linh Nghệ thuật sống Danh bạ web Liên hệ

☰ Menu
Main » Cao Đài » Giáo Lý

Giảng Đạo Chơn Ngôn


18. Phước và tội

Con người sanh ra trên mặt thế nầy, hạn định bách tuế chi kỳ mà chưa từng thấy ai được sống đủ đầy trăm tuổi, thiết tưởng trong thời kỳ chiến-tranh loạn-lạc, thì bất luận già trẻ cũng có thể chết một cách dễ-dàng.

Vậy thì lẽ phải của con người, nên làm những điều gì cho có phước đặng hưởng sự vui-vẻ tương lai, chẳng nên làm việc chi phạm tội, rồi kết cuộc phải ăn-năn hối hận, dầu có kêu than cũng đã muộn.

Nên nhớ câu sách Nho dạy rằng: "Ô hô! Tam thốn khí tại thiên ban dụng, nhứt đáng vô thường vạn sự hưu".

Than ôi! Ba tấc hơi còn thì ngàn việc cần dùng tranh danh đoạt lợi, chẳng may đến buổi vô-thường muôn việc đều thôi chỉ đem theo xuống chốn dạ đài có hai món phước và tội.

Trong Kinh Sám-Hối có câu:

Người lương thiện ra vào thong-thả,
Kẻ tội nhiều đày đọa rất minh.

Sở hành của con người làm thế nào mà được phước, còn làm sao mà bị tội?

Tổng luận từ trong gia-đình, xã-hội cho đến Tôn-giáo các khoản như sau:

1- Trong gia-đình những người con mà được hưởng phước của cha mẹ ban cho, thì người con ấy biết nghe lời cha mẹ dạy bảo, hằng lo trông nom bồi-bổ mọi sự trong gia-đình, tức là người con chí hiếu. Còn đứa con mà bị tội, là bất tùng giáo-hóa, không tuân lời cha mẹ khuyên răn, phóng tâm du-đảng theo cờ bạc điếm-đàng, làm cho cha mẹ lắm nỗi thảm sầu, thiên-hạ cười chê khinh bỉ, ấy là đứa con bất hiếu đã không được hưởng phần hương hỏa, mà còn bị tội là con giặc trong gia-đình.

2- Trong quốc-gia xã-hội có văn thần, võ tướng, những vị nào được hưởng phước lộc của chánh-phủ ban cho, thì vị quan ấy là bậc trung thành, dám hy-sinh với Tổ-quốc, gầy dựng cơ nghiệp nước nhà, tạo hạnh-phúc cho giống nòi chung hưởng như thế mới có phước đức lưu tồn.

Bổn phận làm dân trong nước phải tuân theo luật-lệ của chánh-phủ, thật hành y theo lịnh của nhà cầm quyền trong địa phương truyền dạy.

Sưu đi thuế đóng cho tròn bổn-phận lương dân mới là có phước.

Còn làm dân mà bất tùng luật-pháp quốc-gia, trốn xâu lậu thuế, gian tham trộm cướp không kiêng phép nước, thì phải chịu tội tù ấy là lẽ tự nhiên cổ kim như thế.

Luận qua trong Tôn-giáo Cao-Ðài, từ hàng phẩm Chức-Sắc Thiên-Phong cho tới Chức-việc và Ðạo-hữu nam nữ, những người tận tâm trung thành vì Ðạo, thật hành y theo luật-pháp chơn-truyền, trọn tuân Thánh-giáo của Ðức CHÍ-TÔN cùng các Ðấng Thiêng-Liêng chỉ dạy, biết trọng mạng lịnh của Hội-Thánh ban hành, dầu gặp việc hi-sinh vì Ðạo cũng chẳng thối chí ngã lòng, ấy là người trọn tâm phụng thờ Tôn-giáo.

Trên thuận với lòng Trời, dưới nhơn-sanh đồng tín nhiệm, thì sẽ được hưởng phước của Ðức CHÍ-TÔN ban cho, đạt thành phẩm vị Thiêng-liêng siêu thoát.

Còn những kẻ lợi dụng danh Ðạo, tạo hạnh-phúc riêng về phần cá-nhân, thì mọi sự hành-động đều trái với luật-pháp khuôn viên của Ðạo, làm nhiều việc bất nghĩa vô nhân, mưu sâu chước độc, phá Ðạo hại người, phản loạn chơn-truyền bất tùng Thiên-lý, ấy là kẻ tội nhơn trong nền Tôn-giáo, phải chịu luân-hồi chuyển kiếp trả quả tiền khiên, do theo lẽ công-bình thưởng răn của Tạo-hóa.

Muốn biết phước và tội, thì xem cả hành-vi của con người, bất luận làm những việc gì có lợi ích chung cho đồng loại, được thiên-hạ kính mến ca tụng, do sở hành của mình mà mọi người được hưởng nhờ ấy là phước.

Trái lại, làm điều chi mà hại nhơn ích kỷ, sanh chúng bất bình, kêu ca thán oán, bởi việc làm của mình mà thiên-hạ phải chịu thảm sầu đau khổ, ấy là kẻ đại tội trên thế gian.

Ngày nào nhơn sanh biết tìm những việc có phước đức mà thật hành, tránh xa mọi điều tội ác, được như vậy thì đời sẽ trở nên thuần-phong mỹ-tục, gia vô bế hộ, lộ bất thập di nhà không đóng cửa, đường chẳng ai lượm của rơi, thiên-hạ cọng hưởng thái-bình, tức là phục lại đời Thánh-đức.



Xem dưới dạng văn bản thuần túy.
Lượt xem: 671