Sự sống của vũ trụ từ nguyên thủy hư vô khí đi lần xuống cõi sắc giới hiện ra
trong ba thể biến thân là : sáng tạo, bảo tồn và hủy diệt. Ba thể ấy nối tiếp
nhau cũng như hình ảnh của làn sóng biển biểu hiện lên chạy dài trên mặt nước
rồi biến mất. Vũ trụ là một đại thể có tánh linh tự mình biết sáng tạo ra muôn
loài vạn vật, có sanh có tử, thay hình đổi dạng, biến hóa không ngừng nhưng
trong bản thể sự sống vẫn là một và khối đại linh quang vũ trụ vẫn chứa tất cả
những hình ảnh diễn biến từ tạo Thiên lập Địa đến giờ.
Đồng bản thể với vũ trụ, chơn linh con người có đủ tánh linh tồn trữ tất cả
hình ảnh của những gì đã xảy ra trong những kiếp sống mà chơn linh đã hóa thân.
Khối tiền khiên nghiệp chướng của con người là tổng số những rung động điển
quang mà chơn thần đã phát ra khi biểu lộ sự sống của trí não, tình cảm và hoạt
động thân xác qua nhiều lần luân hồi sanh tử.
Nó tồn tại như một ký ức và bị che mờ bởi sự vô minh của thần trí. Tu là làm
sống lại ký ức ấy đến mức độ đại quang minh, đồng tính với Trời Đất, hoát thông
mọi việc. Quyền năng ấy trong chơn linh của Thầy gọi là Phục Linh Thánh Phật.
Trong cuộc sống hiện tiền, thần trí thường chú ý tới một số việc đang xảy ra,
đã hay sắp xảy ra trong quá khứ hay tương lai gần. Những chuyện chi thuộc dĩ
vãng xa xôi mờ nhạt dần rồi như mất hẳn trong ký ức. Tương lai cũng vậy, thường
thì quyền năng sáng tạo của chơn linh như bị giới hạn nếu thời gian đi trước quá
xa. Giữ gìn cho khí thể tinh anh, linh tâm định tĩnh từ hòa thì tánh linh sẽ
phục hưng, đẩy lùi hai chỗ mất hút của ý thức thời gian về quá khứ và tương lai
làm cho dĩ vãng sống lại trong linh thức con người, nhớ về cội nguồn thiêng
liêng tiền kiếp đồng thời làm thức động mạnh mẽ đức tính sáng tạo trong chơn
thần, định hình tư tưởng thúc đẩy tương lai kiếp sống biến hình theo thánh ý.
Những làn sóng rung động của tư tưởng con người chồng chất lên nhau trong ký
ức. Những sóng nào chiếm ưu thế về cường độ và số lượng trổi lên trên, con người
thấy như hiện tồn và ngược lại, những sóng nào yếu hơn, ít hơn bị lu mờ, che
khuất con người thấy như mất. Còn hay mất trong ký ức là do thế ưu việt tương
đối của những làn sóng ấy. Sự thật chẳng có gì mất dấu trong chơn linh của con
người, dù phải qua bao lần tử sanh, chuyển kiếp.
Hãy quan sát một vũng nước bùn, khi bị khuấy động, lớp cặn bụi đào độn trong
khối nước làm cho nước bị dơ, vẩn đục. Để yên một thời gian, lớp cặn bụi lắng
xuống, nước sẽ trong trở lại. Khối nước trong nhưng trong bản thân nó nằm sâu
dưới đáy những cặn bụi vẫn còn đó.
Hình ảnh nước đục ví như những lúc tinh thần con người đắm tục. Hình ảnh nước
trong ví như những lúc tinh thần con người hướng thiện. Khi con người làm điều
thiện, làm nhiều và cao độ, biết tu tâm sửa tánh thì những làn sóng tư tưởng
thanh cao chiếm ưu thế, nét thánh thiện hiện ra sáng chói và do đó những gì xấu
xa bị lu mờ đi dường như quên hẳn, không còn. Ấy là phép tương công chiết tội
đặng định vị quả kiếp của mình trong ánh linh quang của Thượng Đế, chớ chẳng có
gì mất đi cả và do đó trước Thượng Đế con người chẳng hề chối tội được bao giờ.
Những lời nói bóng về ký ức của chơn linh con người được mô tả trong Thánh
Ngôn như sau :
" Đấng chơn linh ấy vốn vô tư mà lại đặng phép giao thông cùng cả chư
Thần Thánh Tiên Phật và các Đấng trọn lành nơi Ngọc Hư Cung, nhứt nhứt điều lành
và việc dữ đều ghi chép không sai đặng dâng vào Tòa Phán xét, bởi vậy nên một
mảy không qua, dữ lành đều có trả…" (TNHT. TG. 1928)