Tất cả niềm vui và đau khổ phát xuất từ tâm
Hãy vâng lời chân sư đào xới mảnh đất tâm
Ngay cả một bậc trí còn khổ nhọc
Lao động quên mình trên núi đá
Nhưng chẳng hề nhận ra niết bàn nơi tâm mình
Giác thức nằm một góc trong tâm
Sáu trần cảnh là một dòng lạc thú
Các ảnh tượng mơ hồ là vô ích
Chúng chỉ là nguyên nhân của âu lo
Vì vậy,hãy xã thiền
Và nghĩ ngơi trong gió mát của thiên nhiên
Kolipa gặp được chân sư Santipa trong khi ông đang khai hoang vở đất ở một vùng núi cao.Lúc ấy đại sư Santipa đang trên đường từ Sri Lanka về lại quê nhà ở Ma-kiệt-đà. Rời khỏi vùng Ramesvaram bốn ngày đường thì Santipa gặp Kotalipa,Kotalipa dừng tay làm việc ngắm nhìn đại sư đi qua.Santipa gọi Kotalipa đến gần và hỏi thăm. Kotalipa chắp tay vái chào và đáp:
-Tôi là tiện dân,vì chiến tranh nên trôi dạt đến vùng này.Ngày ngày khai hoang vở đất để trồng trọt sống qua ngày.
-Ta có một câu thần chú dùng để đào núi,lấp sông.Ngươi có khứng nhận để tu tập không?
Kotalipa nhận lời.Sư ngữa mặt lên trời nói:
-Bởi vì tất cả khổ lạc từ tâm ngươi sinh ra,nên phải luôn giữ cho tâm được thanh tịnh.Bản chất thanh tịnh trong tâm ngươi cũng không hề thay đổi như ngọn núi kia vậy.Niềm vui và nỗi buồn chỉ là những chức năng của tâm.Ngươi có thể xẻ núi, lấp sông nhưng có thể không bao giờ ngươi nhận ra bản chất thanh tịnh an lạc của tâm.Kotalipa thiền định theo lời dạy của sư sau mười hai năm thì chứng đắc.
Xem dưới dạng văn bản thuần túy
|