[1]
Bấy giờ, Đức Thích-Ca Mưu-Ni Như-Lai
bảo Bồ-tát Văn-thù-sư-lỵ và vô số đại-chúng trong hải-hội rằng: “Tôi ở
trong vô-lượng ức trăm nghìn đại-kiếp, không tiếc thân-mệnh, đầu mắt,
tay chân, máu thịt, xương-tủy, vợ con, đất nước, thành-quách, hết thảy
ngọc báu, có ai lại xin Tôi, Tôi đều đem bố-thí và Tôi tu-tập trăm nghìn
hạnh khổ khó làm mà chứng được tâm-địa-quán-môn của Đại-thừa này. Nay
Tôi đem pháp này phó-chúc cho các ông, các ông nên biết kinh rất sâu
rộng này, các bậc được Thập-lực vô-thượng trong mười phương ba đời
đều tuyên thuyết. Kinh báu nhiệm-mầu tối-cực như thế, làm cho hữu-tình
được mọi sự lợi-lạc. Trong tam-thiên đại-thiên thế-giới, quốc-độ chư
Phật trong mười phương này, có vô-biên các loại hữu-tình, chúng-sinh
trong bàng-sinh, ngã-quỷ, địa-ngục, do nhờ sức uy-thần, công-đức
thù-thắng của kinh Đại-thừa Tâm-Địa-Quán này, mà làm cho họ khỏi các
khổ-não, được hưởng sự an-vui. Năng-lực của kinh và phúc-đức khó nghĩ
bàn được như thế, làm cho đất nước sở-tại vui-thịnh, không có oán-địch.
Ví như có người được ngọc Như-ý để trong nhà, hay sinh ra hết thảy đồ
vui nhiệm-mầu, kỳ-lạ; kinh báu nhiệm-mầu này cũng như thế, hay làm cho
quốc-giới được an-vui vô-tận. Cũng như cái trống Mạt-ni trên cõi trời
Tam-thập-tam thiên (Đao-lỵ-thiên) hay phát ra trăm nghìn âm-thanh, làm
cho thiên-chúng ở đấy hưởng-thụ mọi sự khoái-lạc; trống pháp của kinh
này cũng như thế, hay làm cho quốc-giới được an-vui tối-thắng. Bởi
nhân-duyên ấy, đại-chúng các ông trụ trong đại-nhẫn-lực mà lưu-thông
kinh này!”
Khi ấy, Bồ-tát Văn-thù-sư-lỵ bạch Phật
rằng: “Bạch đức Thế-Tôn! Đức Như-Lai hiếm có! Đấng Thiện-thệ hiếm có!
Nên Ngài mới nói ra kinh Đại-thừa Tâm-Địa-Quán nhiệm-mầu sâu-rộng này,
đem lại lợi-ích rộng lớn cho người tu-hành Đại-thừa. Dạ, bạch Thế-Tôn!
Kinh này thực là sâu-nhiệm! Vậy, nếu có thiện-nam-tử, thiện-nữ-nhân nào
thụ-trì kinh này, cho đến chỉ một bài bốn câu kệ, thời những người như
thế được bao nhiêu phúc?”
Đức Thế-Tôn bảo Bồ-tát Văn-thù-sư-lỵ
rằng: “Nếu có thiện-nam-tử, thiện-nữ-nhân nào trong Hằng-hà-sa tam-thiên
đại-thiên thế-giới đầy-dẫy bảy báu mà họ dùng đem cúng-dàng chư Phật ở
mười phương; họ vì mỗi một đức Phật tạo-lập một tinh-xá bằng bảy-báu
trang-nghiêm, đặt để đồ cúng-dàng Phật và Bồ-tát đủ Hằng-sa kiếp; các
Như-Lai kia còn có vô-lượng đệ-tử Thanh-văn, họ cũng đem cúng-dàng các
vị ấy hết thảy những đồ cần-dùng, như cúng Phật không khác. Các đức Phật
và các vị Thanh-văn như thế sau khi nhập Niết-bàn, họ lại xây bảo-tháp
lớn, cúng-dàng xá-lỵ. Nếu thiện-nam-tử, thiện-nữ-nhân nào tạm nghe và
tin, hiểu một bài bốn câu kệ trong kinh Tâm-Địa này, phát tâm Bồ-đề,
thụ-trì, đọc, niệm, giải-thuyết, viết chép, cho đến hết sức ít là vì một
người mà nói cho họ nghe, đem những công-đức cúng-dàng kia, so-sánh với
công-đức thu được về thuyết kinh này, thời trong mười sáu phần kia cũng
không bằng một phần này và cho đến toán-số, thí-dụ cũng không thể
sánh-kịp được, huống là người thụ-trì, đọc tập đầy-đủ và rộng-rãi vì
người mà nói, thời chỗ phúc-lợi thu về không thể hạn-lượng được.
Nếu có nữ-nhân phát tâm bồ-đề, thụ-trì,
học tập, viết chép, giải-thuyết kinh Tâm-Địa này, nữ-nhân ấy chỉ phải
làm thân nữ-nhân lần tối-hậu này thôi, sau đây không phải chịu thân
nữ-nhân nữa và không phải sa-đọa vào ác-đạo cùng tám nạn. Và, thân trong
đời này cảm được mười phúc thắng-lợi: Một là, thọ-mệnh tăng thêm. Hai
là, trừ mọi bệnh não. Ba là, diệt-trừ nghiệp-chướng. Bốn là, phúc-đức
trí-tuệ tăng bội. Năm là, không thiếu tiền của. Sáu là, da-dẻ mịn-bóng.
Bảy là, được người yêu kính. Tám là, được con hiếu-dưỡng. Chín là,
quyến-thuộc hòa-mục. Mười là, thiện-tâm bền-vững.
Ông Văn-thù-sư-lỵ! Ở nơi này, nơi khác,
nếu ai hoặc đọc tập, hoặc phúng-tụng, hoặc giải-thuyết, hoặc viết chép
kinh này thời chỗ để kinh quyển này tức là tháp Phật, hết thảy Thiên,
Nhân, phi-nhân…nên đem những đồ trân-bảo quý nhất trong nhân-gian,
thiên-thượng mà cúng-dàng nơi ấy. Sở-dĩ thế là sao?- Vì, nơi để kinh
sách này tức là có Phật, Bồ-tát, Duyên-giác, Thanh-văn ở đó. Sao vậy?-
Vì, hết thảy Như-Lai tu-hành kinh này, bỏ thân phàm-phu, được vô-thượng
chính-đẳng chính-giác, hết thảy Hiền-thánh cũng đều từ kinh này mà được
giải-thoát.
Ông Văn-thù-sư-lỵ! Sau khi Tôi nhập
Niết-bàn năm trăm năm, lúc chính-pháp sắp diệt, nếu có Pháp-sư
nào thụ-trì, đọc tập, giải-thuyết, viết chép kinh Tâm-Địa này, là kinh
đứng đầu trong mọi kinh, thời Pháp-sư ấy cùng Tôi không khác. Nếu có
thiện-nam-tử, thiện-nữ-nhân nào cúng-dàng, tôn-trọng vị Pháp-sư ấy, tức
là cúng-dàng hết thảy chư Phật trong mười phương ba đời và phúc-đức được
hưởng, đều bình-đẳng như một không hai. Thế gọi là “Chân-pháp cúng-dàng
Như-Lai” và như thế gọi là “Chính-hạnh cúng-dàng”. Sở-dĩ thế là sao?-
Vì, vị Pháp-sư ấy, ở trong thời-gian không có Phật, vì chúng-sinh
tà-kiến trong đời ác-trược mà diễn nói ra Tâm-Địa kinh-vương rất sâu
rộng này, khiến chúng-sinh bỏ ác-kiến, đi về đạo Bồ-đề và tuyên-truyền,
lưu-bá rộng-rãi, làm cho giáo-pháp này lâu bền tại thế-gian. Như thế gọi
là “Vô-tướng hảo Phật” (vị Phật không có tướng tốt), hết thảy Nhân,
Thiên đều nên cúng-dàng. Nếu có thiện-nam-tử, thiện-nữ-nhân nào chắp tay
cung-kính vị Pháp-sư ấy, Tôi thụ-ký cho Vô-thượng đại-bồ-đề và người ấy
sẽ được vô-thượng chính-đẳng chính-giác.
Nếu người được nghe kinh Tâm-Địa này,
vì báo tứ ân, phát tâm bồ-đề, hoặc tự mình viết, hay mượn người viết,
hoặc đọc niệm thông-lợi, chỗ được phúc-đức của các người như thế, đem
sức trí-tuệ của Phật mà tính lường là nhiều hay ít cũng không thể biết
được đến đâu là biên-giới, những người ấy là con thực (chân-tử) của chư
Phật. Hết thảy chư Thiên, Phạm-Vương, Đế-Thích, Tứ-đại-thiên-vương, năm
trăm quyến thuộc Ha-lỵ-đế-mẫu,
Nễ-la-bạt-đa đại-quỷ-thần-vương (Đại-dược-xoa-thần), Long-thần tám bộ,
hết thảy các quỷ-thần nghe pháp ngày đêm không rời và thường sẽ ủng-hộ.
Phật-tử như thế, tăng-trưởng chính-niệm, trí-tuệ, cùng biện-tài vô-ngại
và thường thường giáo-hóa chúng-sinh, khiến họ vun-trồng nhân Phật.
Ông Văn-thù-sư-lỵ! Thiện-nam-tử,
thiện-nữ-nhân như thế khi sắp mất, hiện-tiền được thấy chư Phật mười
phương, ba nghiệp (thân, khẩu, ý) không loạn. Bắt đầu được mười thứ
thân-nghiệp thanh-tịnh. Những gì là mười?- Một là, thân không thụ khổ.
Hai là, ngươi mắt không lộ. Ba là, tay không cựa-cậy. Bốn là, chân không
co, duỗi. Năm là, đại, tiểu-tiện không rỉ ra. Sáu là, thân-thể không
toát bồ-hôi. Bảy là, không sờ mó ngoài. Tám là, nắm tay xòe mở. Chín là,
nét mặt không đổi. Mười là, quay nghiêng tự-như. Do năng-lực của kinh mà
có những tướng như thế! Thứ nữa được mười thứ ngữ-nghiệp thanh-tịnh.
Những gì là mười?- Một là, nói ra lời nói nhiệm-mầu. Hai là, nói ra lời
nói dịu-dàng. Ba là, nói ra lời nói tốt-lành. Bốn là, nói ra lời nói
thích nghe. Năm là, nói ra lời nói tùy-thuận. Sáu là, nói ra lời nói
lợi-ích. Bảy là, nói ra lời nói uy-đức. Tám là, nói ra lời nói không
trái với họ-hàng. Chín là, nói ra lời nói Nhân, Thiên yêu-kính. Mười là,
nói ra lời nói khen-ngợi lời Phật nói. Lời nói thiện như thế, đều do nơi
kinh này mà được! Sau nữa, được mười thứ ý-nghiệp thanh-tịnh. Những gì
là mười?- Một là, không sinh giận-bực. Hai là, không mang lòng kết-hận.
Ba là, không sinh tâm bỏn-sẻn. Bốn là, không sinh tâm ghen-ghét. Năm là,
không nói lỗi ác. Sáu là, không sinh tâm oán-hận. Bảy là, không sinh tâm
điên-đảo. Tám là, không tham mọi vật. Chín là, xa-lìa bảy thứ khinh-mạn.
Mười là, mong-muốn chứng được hết thảy Phật-pháp, viên-mãn tam-muội.
Ông Văn-thù-sư-lỵ! Những công-đức như
thế, đều do năng-lực khó nghĩ, bàn được trong sự thụ-trì, đọc-tập
thông-lợi, giải-thuyết, viết chép kinh sách sâu-nhiệm này. Kinh Tâm-Địa
này, trong vô-lượng chỗ, trong vô lượng thời, có những chúng-sinh không
được nghe, huống là được thấy và tu-tập đầy-đủ? Đại-hội các ông nên nhất
tâm phụng-trì, sẽ chóng xả được thân phàm-phu, thành Phật-đạo.
Bấy giờ, Văn-thù-sư-lỵ Pháp-vương-tử,
vô-lượng Đại-bồ-tát, Trí-Quang Bồ-tát, nhiều vị Tân-phát-ý Bồ-tát,
A-nhã-kiều-trần-như cùng nhiều vị Đại-thanh-văn, thiên, long tám bộ,
nhân, phi-nhân-chúng, hết đều nhất tâm thụ-trì lời Phật và đều hoan-hỷ,
tín-thụ phụng-hành.
TOÁT-YẾU
XIII.- PHẨM CHÚC-LỤY
Đức Phật bảo Đại-bồ-tát Văn-thù, các
Đại-bồ-tát khác cùng đại-chúng: “Trong vô-lượng đại-kiếp Tôi hỷ-xả
thân-mệnh, tu nhiều hạnh khó làm, mà chứng được quán-môn tâm-địa của
Đại-thừa này. Nay Tôi đem pháp này phó-chúc cho các ông. Các ông nên
biết kinh này chư Phật trong mười phương ba đời từng nói. Kinh này rất
quý báu, làm cho chúng-sinh trong 6 đạo khỏi khổ, được vui, làm cho đất
nước sở-tại giàu-thịnh. Các ông nên trụ trong đại-nhẫn-lực mà lưu-thông
kinh này!”.
Đại-bồ-tát Văn-thù bạch Phật: “Bạch đức
Thế-Tôn! Nếu có người thụ-trì kinh này, cho đến chỉ trì được bốn câu kệ,
người ấy được phúc thế nào?”
Đức Phật bảo: “Nếu có người tạm nghe,
tin hiểu 4 câu kệ, phát tâm bồ-đề, thụ-trì, đọc niệm, giải-thuyết, viết
chép, cho đến nói cho một người nghe thời công-đức ấy hơn 16 phần
công-đức cúng-dàng đầy-đủ chư Phật, Bồ-tát, Thanh-văn trong mười phương
trọn Hằng-sa kiếp. Còn người thụ-trì đầy-đủ thời phúc-lợi không thể kể
xiết được.
“Nếu nữ-nhân thụ-trì đầy-đủ, đời sau
không phải làm thân nữ-nhân, không phải sa-đọa vào 3 đường ác, tám nạn
và, đời hiện-tại được 10 thắng-lợi: sống lâu, không bệnh, khỏi
nghiệp-chướng, thêm phúc-trí, nhiều của, da đẹp, người yêu, con hiếu, họ
hòa và thiện-tâm bền-vững”.
“Nơi nào để kinh này được coi như là
tháp Phật, Nhân, Thiên nên tới cúng-dàng vì nơi đó là có Phật, Bồ-tát,
Duyên-giác, Thanh-văn. Sau khi Tôi nhập Niết-bàn 500 năm, có Pháp-sư nào
thụ-trì, đọc tụng, giải-thuyết, viết chép kinh này, thời Pháp-sư ấy như
Tôi không khác. Ai cúng-dàng vị Pháp-sư ấy tức là cúng-dàng chư Phật
trong 10 phương ba đời và được công-đức cũng như vậy. Đó là “chân pháp
cúng-dàng Như-Lai”, là “chính hạnh cúng-dàng”. Vị Pháp-sư ấy là “Vô
tướng hảo Phật”.
“Ai muốn báo đáp tứ-ân, phát tâm Bồ-đề,
hoặc mình viết, mượn người viết, hoặc đọc niệm kinh này, được phúc-đức
rất nhiều, dù đem trí-tuệ Phật mà suy-tính cũng không biết hết được.
Người ấy là con chư Phật, được Thiên, Long, thiện-thần ủng-hộ,
chính-niệm, trí-tuệ thêm lên, biện-tài vô-ngại. Khi sắp mất được thấy
chư Phật trong mười phương, được 10 nghiệp thân thanh-tịnh, 10 nghiệp
khẩu thanh-tịnh và 10 nghiệp ý thanh-tịnh.
“Những công-đức như thế, đều do
năng-lực bất-tư-nghị trong việc thụ-trì, đọc tập, giải-thuyết, viết chép
kinh Tâm-Địa này. Kinh này có nhiều nơi, nhiều thời chúng-sinh không
được nghe, huống là được thấy, được tu-tập! Vậy, các ông nên nhất tâm
phụng-trì, sẽ chóng xả thân phàm-phu và mau thành Phật-đạo!”
Khi ấy, các Đại-bồ-tát, các vị Bồ-tát
mới phát tâm, các vị Đại-thanh-văn cùng vô-lượng Thiên long tám bộ, đều
nhất tâm thụ-trì lời Phật và đều hoan-hỷ tín-thụ phụng-hành.
HẾT
|