Trên không âm
nhạc vang ra mhững bài kệ vi diệu ấy rồi , ma vương Ba tuần nghiêm bị bốn
binh chủng Ðến chỗ Ðức Phật, hóa thân trưởng giả lễ chưn Ðức Phật Ðứng ở
một phía mà bạch Phật rằng :’’Bạch Ðức Thế Tôn! Thật là hi hữu, các bực
Ðại Sĩ ấy có thể thành tựu các thứ thần biến bất khả tư nghị còn có thể
thị hiện mhững sự trang nghiêm bất khả tư nghị như vậy.
Bạch Ðức Thế
Tôn! Ðời vị lai có bao nhiêu chúng sanh nghe thần biến bất khả tư nghị nầy
mà Ðược khai ngộ quyết Ðịnh chẳng nghi ?
Ðức Phật nói
:’’Nầy Ba Tuần! Trong Ðời vị lai ít có chúng sanh hoặc một người hoặc hai
người nghe kinh Ðiển thần biến bất tư nghị nầy mà Ðược tin hiểu thì ít có
lắm.
Nầy Ba Tuần! Như
một sợi lông chia làm trăm phần, lấy một phần lông chấm lấy một giọt nước
biền trong Ðại hải. ý của ông nghĩ thế nào, giọt nước Ðược chấm lấy ấy so
với nước cả Ðại hải ít nhiều thế nào ?
Ba Tuần bạch
rằng :’’ Bạch Ðức Thế Tôn; Ðược lấy rất ít, số còn lại rất nhiều ".
Ðức Phật nói :’’
Nầy Ba Tuần; Như nước Ðược lấy rất ít, chúng sanh nghe kinh Ðiển thần biến
bất tư nghị nầy mà có thể tin hiểu Ðược thì rất ít cũng như vậy. Như trong
Ðại hải nước còn lại rất nhiều, chúng sanh chẳng tin hiểu Ðược kinh Ðìển
thần biến bất tư nghị nầy rất Ðông nhiều cũng như vậy.
Nầy Ba Tuần; Nếu
có một người trong thờì gian số kiếp bằng số cát sông Hằng , mỗi ngày Ðem
trân bửu Ðầy cả Ðại Thiên thế giới dùng Ðể bố thí, người nầy Ðược phước
chẳng bằng thiện nam tử thiện nữ nhơn nghe kinh Ðiển thần biến bất tư nghị
nầy mà có thể tin hiểu Ðược phước nầy rất là mhiều. Tại sao, nếu là người
tin hiểu kinh Ðiển nầy, thì biết người ấy thân từ Thích Ca Mâu Ni Phật
nghe kinh Ðiển nầy tin hiểu không nghi. Tại sao, vì nếu là chúng sanh chưa
vun trồng thiện căn nghe kinh Ðiển khó Ðược thế gian tin nầy mà có thể
tin Ðược thì không có lẽ ấy.
Nầy Ba Tuần sau
khi Phật bát Niết Bàn lúc pháp sắp diệt có Ðông chúng sanh kiêu mạn .
Những chúng sanh ấy chấp văn tự của Phật nói vì chẳng biết phương tiện nên
họ riêng sanh tranh cạnh, bỏ pháp tư duy, bỏ chánh hạnh của mình, vì lợi
dưỡng danh dự y phục uống ăn mà tự ràng buộc, thích luận bàn các sự việc
thế tục và sách luận văn từ thế tục mà chẳng luận bàn Ðệ nhứt nghĩa Ðế,
chẳng thích suy gẫm Phật vô thượng Ðạo, họ lại còn hướng Ðến người khác
mà luận chê kinh Ðiển chơn thiệt thâm diệu nầy, Ðây là phỉ báng chư Phật.
Họ chứa họp khối vô lượng khổ não lớn. Các hạng ma thần ma thiên tá trợ
người ấy, vì lợi dưỡng cung kính và danh dự nên họ lại thêm phóng dật ngạo
mạn. Do ngạo mạn mà các người ấy thấy có ai trì giới hiền thiện thọ trì
Ðọc tụng kinh Ðiển nầy, họ bèn khi dễ ghét ganh hủy báng. Các người ngu si
nầy hiện Ðời phá phạm cấm giới. Trong bọn ấy hoặc vì sợ khó sanh sống,
hoặc vì hổ thẹn nơi người nên có kẻ giả mặc ca sa, hoặc xả giới hoàn tục.
Những kẻ nầy thân hư mạng chết Ðọa Ðịa ngục A Tỳ thọ khổ báo.
Nầy Ba Tuần;
Trong Ðời vị lai có chúng sanh cầu Bồ Tát thừa mới phát Ðạo tâm căn lành
cạn ít nắm lấy nhơn duyên chỉ chấp văn tự chẳng rõ Ðược nghĩa, thọ trì Ðọc
tụng kinh Ðiển thậm thâm như vầy và lúc vì người diễn nói, thì bị người
khác khinh khi chê trách. Vì bị người khinh chê nên bèn bỏ các kinh Ðiển
thậm thâm như vầy mà Ðọc tụng các kinh tương ưng với Thanh Văn thừa, Bích
Chi Phật thừa. Vì bị ràng buộc bởi lợi dưỡng danh dự các vật cần dùng nên
họ trở lại hủy báng các kinh Ðiển thậm thâm chơn thiệt như vầy. Họ cũng
khinh miệt người thọ trì Ðọc tụng các kinh Ðiển ấy, cho Ðến chẳng muốn Ðưa
mắt nhìn ngó. Họ thường thích hạnh thấp kém mà thối thất pháp Ðại thừa Bồ
Tát. –Dó là thối thất tâm thuần chí và thâm tâm. Ma thần ma thiên Ðược
những người nầy bèn cố gắng làm nhiều cách hoại loạn tâm họ cho Ðến khiến
chẳng nghe các kinh ấy, dầu cho có nghe thì khiến sanh lòng hủy báng
không tin. Các người nầy cũng còn chứa họp vô lượng tội thành tựu nghiệp
phá pháp, lìa hẳn Tam Bửu chẳng Ðược thấy Phật nghe Pháp cúng dường tăng.
Tạ sao, vì ở trong pháp luật Ðược Phật nói mà sanh nghi do dự vậy ‘’.
Bấy giờ ma vương
Ba Tuần tự thấy mình có lỗi nên lo rầu sợ sệt Ðến lạy chưn Phật rồi Ðứng
qua một phía.
Hư Không Tạng Bồ
Tát hỏi : ‘’ Nầy Ba Tuần; Có chi mà ngươi lo rầu tiều tụy run sợ như người
thất chí mà Ðứng qua một phía vậy ? ‘’.
Ma vương Ba Tuần
nói : ‘’Thưa Ðại Sĩ; Tôi từ nơi Phật nghe nói những sự Ðáng sợ như vậy nên
tôi lo rầu sợ sẽ bị Ðọa ác Ðạo, ai sẽ cứu tôi. Ở trong pháp luật của
Phật dạy tôi luôn luôn làm vô lượng sự trở ngại.Vì vậy mà tôi lo sợ lắm’’
Hư Không Tạng Bồ
Tát nói : ‘’Nầy Ba Tuần; Trong Phật pháp có pháp xuất tội. Ông nên Ðến
chỗ Thế Tôn thành tâm sám hối các tội ác Ðã làm chớ có làm lại nữa. Nếu
ông có thể như vậy thì sẽ Ðược lợi ích tốt chẳng luống uổng ‘’.
Nghe lời khuyên
ấy, Thiên ma Ba Tuần liền Ðến chỗ Ðức Phật năm vóc gieo xuống lạy chưn Ðức
Phật ngước nhìn Phật rơi nước mắt mà bạch rằng :’’Bạch Ðức Thế Tôn; Nay
tôi thành tâm sám hối từ xưa Ðến nay ở trong pháp luật của Ðức Phật dạy
thường làm vô lượng sự trở ngại. Ngưỡng mong Ðức Như Lai vì lòng từ bi
thương xót thọ tôi sám hối ‘’.
Ðức Phật nói :
‘’Lành thay, lành thay, nầy Ba Tuần; Ông có thể tự thấy các việc ác Ðã
làm, là thượng thiện thay người có thể ăn năn tội lỗi như vậy ở trong Phật
pháp thì làm rộng lớn pháp tạng Như Lai. Chư Phật cũng thọ người ấy sám
hối. Vì vậy nên từ nay ông chớ nên phạm nữa ‘’.
Ðức Thế Tôn bảo
chư Bồ Tát : «Các Ðại Sĩ; Nay các người Ðều riêng nói pháp quá ma giới
hành Ðể tỏ lòng thương Thiên ma Ba Tuần vậy ”
Trong Ðại chúng
có Bồ Tát tên Kim Sơn Vương bạch Ðức Phật rằng : «Bạch Ðức Thế Tôn; Nếu
có người phòng hộ nội giới thì chưa quá ma giới. Nếu thấy tất cả các giới
Ðồng Phật giới, biết Phật giới ấy tức là phi giới, Bồ Tát nầy có thể quá
ma giới».
Bửu Ðức Bồ Tát
bạch rằng :»Bạch Ðức Thế Tôn; Còn có chỗ dựa cậy nương nhờ là chưa khỏi ma
giới. Nếu chẳng dựa cậy nương nhờ biết tất cả pháp vô sở Ðắc có thể vì
chúng sanh nói pháp không sở y, Bồ Tát nầy có thể quá ma giới».
Bửu Thủ Bồ Tát
bạch rằng : «Bạch Ðức Thế Tôn; Nếu có thủ lấy ngã và ngã sở Ðây là ma
giới. Nếu không có thủ ngã và ngã sở thì không có tranh cạnh. Vì không có
tranh cạnh thì không có tâm hành. Tâm hành còn không có huống là có ma
giới ư! Ðây là Bồ Tát có thể quá các ma giới vậy.
Vô Tranh Dũng Bồ
Tát bạch rằng : «Bạch Ðức Thế Tôn; Nếu có xúc có ly thì có tranh tụng, có
tranh tụng thì ma Ðược tiện lợi. Nếu không xúc không ly thì tự mình không
có tranh tụng, cũng chẳng làm cho người tranh tụng, vì Ðược vô ngã vậy.
Người không não hành có thể quá ma giới».
Bửu Tư Bồ Tát
bạch rằng :»Bạch Ðức Thế Tôn; Nếu có vọng tưởng phân biệt thì là phiền não
và có phiền não xứ thì là ma giới. Nếu có Bồ Tát biết tất cả pháp không có
tướng mạo, nơi các phiền não thì không vọng tưởng. Hoặc nội hoặc ngoại
cũng chẳng biết khác. Vì bỏ lìa tất cả vọng tưởng phân biệt Ðây là Bồ
Tát có thể quá ma giới».
Lạc Hành Bồ Tát
bạch rằng : « Bạch Ðức Thế Tôn; Nếu có chỗ thích chỗ chẳng thích thì có
yêu có ghét. Nếu có yêu có ghét thì có ma giới. Nếu có Bồ Tát bỏ lìa yêu
ghét bình Ðẳng hành ở trong các pháp không có hai tưởng, Ðược nhập bất
khả tư nghị giới». Ðây là Bồ Tát có thể quá ma giới.
Ly Tranh Bồ Tát
bạch rằng : « Bạch Ðức Thế Tôn; Ma giới do ngã mà phát khởi. Nếu Bồ Tát có
thể biết Ðược ngã Ðược vô ngã nhẫn thì biết ngã tịnh, vì biết ngã tịnh nên
biết tất cả pháp tịnh, vì biết tất cả pháp tịnh nên biết tất cả pháp tánh
tịnh như hư không. Ðây là Bồ Tát có thể quá ma giới».
Pháp Tự Tại Bồ
Tát bạch rằng : « Bạch Ðức Thế Tôn; Nếu thuận phiền não pháp thì bị ái sai
sử mà ma Ðược tiện lợi. Nếu có Bồ Tát ở trong các pháp rất Ðược tự tại tự
nhiên khai ngộ, vì Ðược chư Phật thọ ký, nơi Bồ Tát pháp trọn chẳng thối
chuyển. Ðây là Bồ Tát có thể quá ma giới».
Sơn Tướng Kích
Vương Bồ Tát bạch rằng : «Bạch Ðức Thế Tôn; Nếu tâm có khuyết lậu thì là
ma giói. Nếu Bồ Tát giới không khuyết lậu tâm không khuyết lậu thành tựu
tất cả pháp không hành, Ðây là Bồ Tát có thể quá ma giới».
Hỉ Kiến Bồ Tát
bạch rằng : « Bạch Ðức Thế Tôn; Nếu người chẳng thấy Phật chẳng nghe pháp
thì ma Ðược tiện lợi. Nếu Bồ Tát thường thấy chư Phật mà chẳng thủ trước
sắc tượng, thường nghe pháp mà chẳng trụ trước văn tự do vì thấy pháp thì
là thấy Phật . Vì không ngôn thuyết nên có thể nghe pháp. –Dây là Bồ Tát
có thể quá ma giới «.
Ðế Võng Bồ Tát
bạch rằng :»Bạch Ðức Thế Tôn; Nếu có cậy có Ðộng thì là ma giới. Nếu Bồ
Tát khéo thuận tinh tiến biết tất cả pháp cứu cánh không có tướng thành
tựu mà không cậy không Ðộng. Ðây là Bồ Tát có thể quá ma giới``.
Ðức Minh Vương
Bồ Tát bạch rằng :»Bạch Ðức Thế Tôn; Nếu hành hai pháp thì ma Ðược tiện
lợi. Nếu Bồ Tát biết tất cả các pháp Ðồng với pháp tánh thì chẳng thấy ma
giới cùng pháp tánh có khác, biết pháp giới cùng ma giới bình Ðẳngvì chẳng
hai tướng vậy. Ðây là Bồ Tát có thể quá ma giới «.
Hương Tượng Bồ
Tát bạch rằng : «Bạch Ðức Thế Tôn; Nếu Bồ Tát khiếp nhược sợ pháp thậm
thâm thì ma Ðược tiện lợi. Nếu dũng kiện Bồ Tát khéo có thể không Ðạt ba
môn giải thoát, ở trong các pháp thậm thâm chẳng kinh chẳng sợ, vì có thể
hiện tiền chứng biết các pháp thiệt tánh. –Dây là Bồ Tát có thể quá ma
giới».
Di Lặc Bồ Tát
bạch rằng : «Bạch Ðức Thế Tôn; Như nước trong biển Ðồng một vị mặn.
Trong biển Phật
pháp cũng Ðồng một pháp vị, Ðó là giải thoát vị, ly dục vị. Nếu Bồ Tát
khéo hiểu pháp một vị, Ðây là Bồ Tát có thể quá ma nghiệp».
Hư Không Tạng Bồ
Tát bạch rằng : «Bạch Ðức Thế Tôn; Như hư không cứu cánh vô cấu, cứu cánh
sáng sạch, cứu cánh chẳng bị tất cả khói bụi mây mù làm rối nhiễu. Cũng
vậy tâm bồ tát như hư không, biết rõ tất cả các pháp tánh thường thanh
tịnh, cũng chẳng bị tất cả khách trần phiền não làm rối nhiễu Ðược Ðến bỉ
ngạn Bát Nhã Ba la mật lìa các tối tăm, nơi các pháp dược huệ quang minh.
Ðây là Bồ Tát có thể quá ma giới».
Văn Thù Sư Lợi
Pháp Vương Tử Bồ Tát bạch rằng : « Bạch Ðức Thế Tôn; Nếu có ngôn ngữ thì
có trệ ngại, nếu có trệ ngại thì có ma giới. Nếu pháp chẳng bị tất cả ngôn
thuyết biểu thị bèn không trệ ngại. Sao gọi là pháp chẳng ngôn thuyết Ðược
? Ðó là Ðệ nhứt nghĩa. Trong Ðệ nhất nghĩa cũng không có văn tự và nghĩa.
Nếu Bồ Tát có thể hành Ðệ nhất nghĩa Ðế, nơi tất cả pháp Ðều không có sở
hành. Ðây là Bồ Tát có thể quá ma giới, vì không có sở quá vậy «.
Ðức Phật nói với
Ma vương rằng : « Nầy Ba Tuần; Ông có nghe nói pháp quá ma giới chăng ?
«
Ma vương bạch
rằng :`` Bạch Ðức Thế Tôn; Tôi Ðã có nghe «.
Ðức Phật nói : «
Nầy Ba Tuần; Nếu có người hành những pháp ấy thì tất cả các ma không làm
gì Ðược. Nếu có ma muốn ở nơi hành nhơn ấy mà phát khởi các ma sự thì trọn
chẳng thể làm Ðược mà còn gây nên vô lượng tội lỗi. Vì vậy nên , Ba Tuần
nầy, ông phải phát tâm Vô thượng Bồ Ðề, ở nơi pháp quá ma giới ấy phải
kiên trì phụng hành. Nếu ông có thể hành như vậy thì có thể quá tất cả
quốc giới ma.
Nầy Ba Tuần; Dụ
như bợn dơ Ðóng từ cả trăm năm, có thể trong một ngày giặt rửa sạch sẽ.
Cũng vậy, trong trăm ngàn kiếp chứa họp các nghiệp bất thiện, vì Phật pháp
mà khéo thuận tư duy trong một ngày một giờ Ðều có thể tiêu diệt.
Nầy Ba Tuần; Như
cỏ khô chứa họp Ðống lớn như núi Tu Di, lấy chút lửa ném vào thì mau cháy
hết. Cũng vậy dùng ít sức huệ có thể trừ diệt vô lượng khối tối tăm. Tại
sao ?
Vì sáng trí huệ
dũng mãnh mà vô minh thì kém yếu vậy «.
Lúc ấy ma vương
Ba Tuần nghĩ rằng :
Ðức Thế Tôn Ðại
từ vì thương xót tôi mà nói cho tôi về pháp Bồ Ðề tâm. Nay tôi nên ở
chỗ Ðức Như Lai vun trồng chút ít căn lành.
Nghĩ xong, ma
vương Ba Tuần hóa ra tám vạn bốn ngàn lọng báu rất Ðẹp lạ với vô lượng hoa
hương anh lạc hương bột hương xoa, rồi bảo quyến thuộc mình rằng : ” Chư
Phật Thế Tôn xuất thế rất khó, các người nên Ðồng Ðến chỗ Ðức Thế Tôn Ðể
cúng dường «. Trong Thiên ma quyến thuộc có tám vạn bốn ngàn chúng cùng
ma vương Ba Tuần Ðem Ðồ cúng như lọng báu hoa hương dâng lên Ðức Phật và
Ðồng phát tâm Vô thượng Bồ Ðề.
Ngoài ra cón có
các Thiên ma quyến thuộc chẳng có tín tâm chẳng phát tâm Bồ Ðề, họ hiện
hình tướng cười chê luận bàn về ma vương Ba Tuần rằng :» Thật là hi hữu
cho Ba Tuần có thể ở trước Sa Môn Cù Ðàm trá hiện tướng Ðốc tín như vậy,
coi Cù Ðàm như người chí thân. Hoặc là Ba Tuần muốn ở nơi Sa Môn Cù Ðàm
học chú thuật nên nay ở trước mặt Cù Ðàm ca ngợi chăng ? «.
Trong chúng ấy
có ma tử Xử Diện và các ma tử Ðều không có tín tâm Ðều nói rằng :`` Giả sử
Sa Môn Cù Ðàm dùng các phương thuật hồi chuyển ma vương, chúng ta sẽ lập
các phương tiện làm cho kinh Ðiển như vậy chẳng lưu bố Ðược, dầu có lưu bố
cũng làm cho ít người hộ trợ , cũng làm cho ít người tín thọ phụng hành bị
nhiều người khinh tiện, thường lạc ở Ðịa phương biên Ðịa chẳng cho tuyên
truyền tại trung tâm các nước, chúng ta sẽ khiến các chúng sanh bần cùng
không oai Ðức Ðược nghe và thường bị người có oai Ðức hào phú chẳng tin
chê trách «.
Bấy giờ Ðức Thế
Tôn bảo Hư Không Tạng Bồ Tát : "Nầy Ðại Sĩ! Ông có nghe các ma tử nói lời
ác ấy chăng ?”.
Hư Không Tạng Bồ
Tát bạch rằng : "Bạch Ðức Thế Tôn! Tôi có nghe”
Ðức Phật nói :
"Nầy Hư KHông Tạng; Vì vậy mà ông nên hộ trợ an ủi kinh Ðìển thậm thâm vi
diệu như vậy vì Ðể hàng phục các ma thần”.
Hư Không Tạng Bồ
Tát bạch rằng : " Bạch Ðức Thế Tôn; Mười phưong chư Phật Ðều Ðã hộ trì
kinh Ðiển như vậy. Chúng tôi cũng nên an ủi thọ trì”.
A bạt Ðê, bạt
Ðê, tỳ bạt Ðê, bà hê Ða nâu tán Ðề, Ðầu lâu Ðà la ni, niết già Ða niết già
Ða ni, xa mế bát già Ða ni, mê la dục Ðê, già lâu na niết nựu Ðề, tát giá
bạt Ðê, phù Ða lặc sai, Ðạt ma niết chiết Ðê, Ðạt ma lặc sai, úc cưu ly,
thi cưu ly, hưu lâu hưu lâu hưu lâu Ðức ca ly, Ða bà bà Ðế Ðê, thi la nâu
bà Ðế Ðê, a xoa dạ niết thế trì, chỉ xa bà ca lợi thí, phật Ðà yết Ðề mị
Ðê, Ðạt ma huất kỳ la nê, tăng già nâu kìm mế, a nâu Ðầu lệ.
Chẳng thể tế Ðộ
Ðược
Quyến thuộc ma
hư hoại
Nếu ai phạm kinh
nầy
Không có các Ðao
trượng
Thuận chỗ lành
mình làm
Là chỗ làm chư
Thánh
Những câu lành
và tốt
Thuận với dòng
giải thoát
Phá các luận
ngoại Ðạo
Hàng phục các
chúng ma
Tứ Thiên Vương
thường hộ
Và cùng Thiên
Ðế Thích
Phạm Thiên
Vương thế chủ
Hàng chư Thiên
phụng Phật
Người hộ trì Bồ
Ðề
Chư Thiên thần
như vậy
Thường phải nên
ủng hộ
Hàng phục các
chúng ma
Vì lợi ích chúng
sanh
Mà thọ trì chánh
pháp
Hộ trì thuyết
pháp sư
Ðều phải nên ủng
hộ
Hư Không Tạng Bồ
Tát nói chú ấy rồi, tức thì nhà Diệu Bửu Trang Nghiêm Ðường và cả Ðại
Thiên thế giới chấn Ðộng sáu cách.
Lúc các ma tử
thấy trên không có năm trăm Mật Tích Lực Sĩ cầm chày kim cương chói sáng
như lửa rất Ðáng sợ.
Chư Mật Tích
xướng lên rằng : « Nếu có ma tử và ma thần nào nghe chú ấy mà không phát
tâm Vô Thượng Bồ Ðề, chúng ta sẽ Ðập bể Ðầu họ thành bảy phần.
Chư ma tử và
các quyến thuộc kinh sợ run rẩy lông trên thân Ðều dựng Ðứng, liền chắp
tay lễ Ðức Phật mà bạch rằng : «Bạch Ðức Thế Tôn! Chúng tôi nay phát tâm
Vô Thượng Bồ Ðề. Lành thay Thế Tôn mong cứu chúng tôi khỏi sự kinh hoàng
nầy Ðể Ðược an vui vô úy «.
Ðức Phật bảo Tôn
Giả A Nan rằng :`` Trước Ðây các ma tử nầy có nói rằng : Chúng ta ở Ðời
sau nơi kinh Ðiển nầy sẽ làm trở ngại. Ắt sẽ xứng với bổn thệ ấy mà làm
trở ngại. Kinh Ðiển như Ðây chỉ sẽ do Phật thần lực và chư Bồ Tát thọ trì
mà sẽ Ðược lưu bố trong Ðời, nhưng không có Ðược nhiều người thọ trì
phân biệt giải thuyết.
Nầy A Nan! Ông
có thấy các ma tử vì muốn thoát khỏi sự kinh sợ mà phát tâm Vô thượng Bồ
Ðề chăng ?».
Tôn Giả A Nan
bạch rằng : « Bạch Ðức Thế Tôn; Tôi Ðã thấy «.
Ðức Phật nói : «
Nầy A Nan ¡ Lời nói phát tâm ấy sẽ làm nhơn rời lìa ma sự cho các ma tử,
vì họ chẳng thâm tâm phát tâm Vô thượng Bồ Ðề vậy.
Nầy A Nan; Ðời
vị lai sẽ có Phật xuất thế hiệu là Vô Cấu Tướng Như Lai Ứng Cúng
Chánh Biến Tri, ma vương Ba Tuần nầy ở chỗ Ðức Phật ấy sẽ bất thối chuyển
phát tâm Vô thượng Bồ Ðề . Ðức Phật Vô Cấu Tướng biết Ba Tuần thâm
tâm thành tựu nên sẽ thọ ký Vô thượng Bồ Ðề cho. Lúc vị lai ấy, vẫn làm ma
vương thâm tâm kính tin nơi chánh pháp Như Lai.
Như lúc Phật Di
Lặc xuất thế, có ma vương tên là Ðạo Sư thâm tâm kính tin Phật, Pháp và
Thánh chúng. Năm trăm ma tử nầy cũng sẽ ở lúc Ðó sanh trong hàng ma, họ sẽ
ở chỗ Phật Di Lặc, vì Bồ Ðề mà vun trồng các căn lành, cho Ðến lúc Ba
Tuần thành Phật sẽ thọ ký Vô thượng Bồ Ðề cho họ.
Nầy A Nan; Ma
vương Ba Tuần nay dầu phát tâm Vô thượng Bồ Ðề mà vẫn do dự bất Ðịnh
chút ít. Dầu vậy ông ấy sẽ lần lần thành tựu vô lượng công Ðức làm bực
Thế Tôn như Phật hiện nay «.
Lúc bấy giờ
trong Ðại chúng có vô lượng vô biên chư Thiên, thế nhơn Ðế Thích,
Phạm Thiên, Hộ Thế Thiên Vương nghe Ðức Phật thọ ký cho ma
vương Ba Tuần sẽ Ðược thành Vô Thượng Bồ Ðề, tất cả Ðều vui mừng hớn
hở than chưa từng có Ðồng chắp tay hướng lên Phật bạch rằng : « Thật là
hi hửu, ai Ðược thấy Phật ắt Ðược thành tựu vô lượng khối pháp bửu công
Ðức. Tại sao, hoặc có chúng sanh chẳng tin muốn làm nhiễu loạn Như Lai mà
Ðược thấy Phật, hoặc có chúng sanh gặp gở thấy Phật , thì làm nhơn lành
cho kẻ ấy nhẫn Ðến làm nhơn khiến họ Ðược Niết bàn.
Bạch Ðức Thế
Tôn; Trừ ngoài Ðức Như Lai Ứng Cúng Chánh Biến Tri, còn có ai có thể phân
biệt biết rõ căn chúng sanh như vậy ?».
Ðức Phật bảo
hàng chư Thiên và thế nhơn rằng : « Như lời các người Ðã nói, có ai Ðược
thấy Phật thì Ðều nhờ lợi ích cả. Các người nên biết rằng hoặc có chúng
sanh thiện căn Ðều hết, trong vô lượng vô số na do tha kiếp không có phần
Ðược thân ngưới, các chúng sanh nầy thấy Phật bèn làm nhơn lành nhẫn Ðến
khiến họ Ðược Niết bàn.
Ðức Như Lai có
thể làm phước Ðiền vô thượng vô lượng bất tư nghì như vậy .
Nầy chư Thiên
nhơn; Tâm tánh thường thanh tịnh mà phàm phu chúng sanh chẳng thể như
thiệt thấy. Vì chẳng thể như thiệt thấy biết Ðược nên nói là cấu. Còn
người có thể chơn chánh thấy biết thì nói là tịnh. Nhưng trong Ðệ nhứt
thiệt nghĩa không có một pháp nào là khả tịnh khả ố cả. Các người nên biết
các phiền não không có phương không có xứ chẳng nội chẳng ngoại, do vì
chẳng thiện thuận tư duy nên sanh phiền não, còn thiện thuận tư duy thì
không có phiền não. Người tăng giảm chẳng bình Ðẳng thì sanh phiền não,
còn không tăng giảm thì không phiền não . Hư ngụy vọng tưởng thì sanh
phiền não, không vọng tưởng thì không phiền não. Vì vậy mà Phật nói như
thiệt biết tà kiến thì là chánh kiến, mà tà kiến cũng chẳng tức là
chánh kiến. Người có thể như thiệt biết thì không hư vọng tăng giảm thủ
trước,vì vậy nên gọi là chánh kiến.
Nầy chư Thiên
nhơn! Như Ðại Ðịa thủy giới phong giới y nơi hư không mà trụ. Hư không
không có chỗ y trụ, như vậy thì Ðại Ðịa cũng không chỗ y trụ mà giả có
tên là y trụ. Các người nên biết như vậy. Khổ y nơi nghiệp nghiệp y nơi
kiết sử, mà khổ nghiệp kiết sử Ðều không có sở y, vì tâm tánh thường thanh
tịnh vậy. Do Ðó mà biết rằng tất cả các pháp không có căn bổn Ðều không có
chỗ trụ, do giả ngôn thuyết mà nói là có, thiệt thì không có vậy. Do cớ
nầy nên nói tất cả pháp bổn tánh thường tịnh cứu cánh vô sanh vô khởi.
Nầy chư Thiên
Nhơn! Pháp môn ấy gọi là tánh thường tịnh pháp môn. Bồ Tát thông Ðạt pháp
môn nầy thì không bị các phiền não làm nhiễm ô, cũng chẳng cậy dựa pháp
môn thanh tịnh ấy, vì Ðã xả bỏ tất cả các cậy dựa Ðộng lay vậy. Do Ðây mà
Ðược Ðạo bình Ðẳng quá ma giới nhập vào Phật giới, cũng có thể nhập vào
Ðược chúng sanh giới mà chẳng Ðộng pháp giới. Biết tất cả pháp không có
giới không có phi giới , có thể mau Ðến Nhứt thiết trí giới».
Lúc Ðức Phật nói
pháp ấy, có năm trăm Bồ Tát Ðược Vô sanh Pháp nhẫn.
Bấy giờ Trưởng
giả Thân Việt ở trong chúng rời chỗ ngồi Ðứng vậy Ðến lễ chưn Phật mà
bạch rằng : «Bạch Ðức Thế Tôn! Ðức Phật vì chúng tôi mà nói kinh Ðiển thậm
thâm nầy.
Trước kia tôi vì
xúc não Phật nên làm hầm lửa lớn và dâng cơm có Ðộc. Nhưng Ðại thánh Như
Lai là Ðấng chẳng thể làm hại Ðược, do Ðó nên tôi Ðối với Phật sanh lòng
kính trọng. Từ ngày ấy Ðến nay, lòng nghi hối của tôi còn chưa có thể trừ
dứt. Hôm nay từ nơi Ðức Phật Ðược nghe kinh Ðiển thậm thâm vi diệu nầy
lòng nghi hối liền trừ tâm không chướng ngại Ðược hạnh an lạc. Vì vậy mà
nay tâm kính tin của tôi càng thêm tăng trưởng. Nay trong nhà tôi có nhiều
của cải châu báu sẽ mang cúng dường Phật Pháp và Tăng cùng các Sa Môn, Bà
La Môn kẻ nghèo cùng hạ tiện xin ăn.
Bạch Ðức Thế
Tôn! Có ai Ðược nghe kinh Ðiển dứt tất cả kiết phược thậm thâm nầy mà còn
tham lấy các thứ của cải vật chất!».
Hư Không Tạng Bồ
Tát bạch rằng : « Bạch Ðức Thế Tôn! Thật là hi hữu, chư Phật Như Lai Vô
Thượng Bồ Ðề rất là thậm thâm khó lường biết Ðược. Nếu có Bồ Tát ở Ðời vị
lai xả thân mạng mình và lợi dưỡng danh dự mà có thể thọ trì Phật Bồ Ðề
rất là khó có».
Xem dưới dạng văn bản thuần túy
|