× Trang chủ Tháp Babel Phật giáo Cao Đài Chuyện tâm linh Nghệ thuật sống Danh bạ web Liên hệ

☰ Menu
Trang chủ » Phật giáo » Kinh điển

Kinh Diệu Pháp Liên Hoa Pháp Hoa



2. Phẩm Phương tiện 1

  •          
    PHẨM "PHƯƠNG TIỆN" (31) THỨ HAI

     


    Phật đã từng gần gũi trăm nghìn muôn ức, vô số các đức Phật, trọn tu vô lượng đạo pháp của các đức Phật, dõng mãnh tinh tấn, danh tốt đồn khắp, trọn nên pháp rất sâu chưa từng có, theo thời nghi mà nói pháp ý thú khó hiểu.

    Xá-Lợi-Phất! Từ ta thành Phật đến nay, các món nhân duyên, các món thí dụ, rộng nói ngôn giáo, dùng vô số phương tiện dìu dắt chúng sanh, làm cho xa lìa lòng chấp. Vì sao? Đức Như-Lai đã đầy đủ phương tiện, tri kiến và ba-la-mật.

    Xá-Lợi-Phất! Tri kiến của Như-Lai rộng lớn sâu xa, đức vô lượng vô-ngại-lực, vô-sở-úy, thiền-định, giải-thoát tam-muội, đều sâu vào không ngằn mé, trọn nên tất cả pháp chưa từng có.

    Xá-Lợi-Phất! Như-Lai hay các món phân biệt, khéo nói các pháp lời lẽ im dịu vui đẹp lòng chúng.

    Xá-Lợi-Phất! Tóm yếu mà nói đó, vô lượng vô biên pháp vị tằng hữu, đức Phật thảy đều trọn nên.

     


    Bấy giờ, đức Thế-Tôn muốn tuyên lại nghĩa trên mà nói bài kệ rằng:

    Các trời cùng người đời

    Tất cả loài chúng sanh

    Không ai hiểu được Phật

    Trí-lực, vô-sở-úy

    Giải thoát các tam-muội

    Các pháp khác của Phật

    Không ai so lường được

    Vốn từ vô số Phật

    Đầy đủ tu các đạo

    Pháp nhiệm mầu rất sâu

    Khó thấy khó rõ được

    Trong vô lượng ức kiếp

    Tu các đạo đó rồi

    Đạo tràng được chứng quả

    Ta đều đã thấy biết

    Quả báo lớn như vậy

    Các món tính tướng nghĩa

    Ta cùng mười phương Phật

    Mới biết được việc đó

     

    Vắng bặt tướng nói năng

    Các loài chúng sinh khác

    Không có ai hiểu được

    Trừ các chúng Bồ-Tát

    Người sức tin bền chặt

    Các hàng đệ tử Phật

    Từng cúng dường các Phật

    Tất cả lậu đã hết

    Trụ thân rốt sau này

    Các hạng người vậy thảy

    Sức họ không kham được,

    Giả sử đầy thế gian

    Đều như Xá-Lợi-Phất

    Cùng suy chung so lường

    Chẳng lường được Phật trí

    Chính sử khắp mười phương

    Đều như Xá-Lợi-Phất

    Và các đệ-tử khác

    Cũng đầy mười phương cõi

    Cùng suy chung so lường

    Cũng lại chẳng biết được.

    Bậc Duyên-giác trí lành

    Vô lậu thân rốt sau

    Cũng đầy mười phương cõi

    Số đông như rừng tre,

    Hạng này chung một lòng

    Trong vô lượng ức kiếp

    Muốn xét Phật thật trí

    Chẳng biết được chút phần.

    Bồ-Tát mới phát tâm

    Cúng dường vô số Phật

    Rõ thấu các nghĩa thú

    Lại hay khéo nói pháp

    Như lúa, mè, tre, lau

    Đông đầy mười phương cõi

    Một lòng dùng trí mầu

    Trải số kiếp hằng sa

    Thảy đều chung suy lường

    Chẳng biết được trí Phật

    Hàng bất-thối Bồ-Tát

    Số đông như hằng sa

    Một lòng chung suy cầu

    Cũng lại chẳng hiểu được.

     

    Pháp nhiệm mầu rất sâu

    Vô lậu khó nghĩ bàn

    Nay ta đã được đủ

    Chỉ ta biết tướng đó

    Mười phương Phật cũng vậy,

    Xá-Lợi-Phất phải biết

    Lời Phật nói không khác

    Với Pháp của Phật nói

    Nên sinh sức tin chắc

    Pháp của Phật lâu sau

    Cần phải nói chân thật

    Bảo các chúng Thanh-văn

    Cùng người cầu Duyên-giác

    Ta khiến cho thoát khổ

    Đến chứng được Niết-bàn

    Phật dùng sức phương tiện

    Dạy cho ba thừa giáo

    Chúng sanh nơi nơi chấp

    Dắt đó khiến ra khỏi.

     


    Đức Phật nói một nghĩa giải thoát, chúng ta cũng chứng được pháp đó đến nơi Niết-bàn, mà nay chẳng rõ nghĩa đó về đâu?

     

    Lâu mới nói pháp này,

    Tự nói pháp mình chứng

    Lực, vô-úy, tam-muội,

    Thiền-định, giải-thoát thảy

    Đều chẳng nghĩ bàn được.

    Pháp chứng nơi đạo tràng

    Không ai hỏi đến được,

    Ý con khó lường được

    Cũng không ai hay hỏi.

    Không hỏi mà tự nói

    Khen ngợi đạo mình làm

    Các đức Phật chứng được

    Trí huệ rất nhiệm mầu.

    Hàng vô-lậu La-hán

    Cùng người cầu Niết-bàn

    Nay đều sa lưới nghi

    Phật cớ chi nói thế?

    Hạng người cầu Duyên-giác.

    Tỳ-kheo, Tỳkheo-ni,

    Các trời, rồng, quỉ, thần

    Và Càn-thát-bà thảy

    Ngó nhau mang lòng nghi

    Nhìn trông đấng Túc-Tôn,

    Việc đó là thế nào

    Xin Phật vị dạy cho?

    Trong các chúng Thanh-văn

    Phật nói con hạng nhất

    Nay con nơi trí mình

    Nghi lầm không rõ được

    Vì là pháp rốt ráo

    Vì là đạo Phật làm

    Con từ miệng Phật sanh

    Chắp tay nhìn trông chờ

    Xin ban tiếng nhiệm mầu

    Liền vì nói như thực

    Các trời, rồng, thần thảy

    Số đông như hằng sa

    Bồ-Tát cầu thành Phật

    Số nhiều có tám muôn

    Lại những muôn ức nước

    Vua Chuyển-Luân-vương đến

    Đều lòng kính chắp tay

    Muốn nghe đạo đầy đủ.

     


    Lúc ấy, ngài Xá-Lợi-Phất muốn tuyên lại nghĩa này mà nói kệ rằng:

    Đấng Pháp-Vương vô thượng

    Xin nói chuyện đừng lo

    Vô lượng chúng hội đây

    Có người hay kính tin.

     


    Khi đó đức Thế-Tôn lại nói kệ rằng:

    Thôi thôi! Chẳng nên nói

    Pháp ta diệu khó nghĩ

    Những kẻ tăng-thượng-mạn

    Nghe ắt không kính tin.

     


    Khi đó ngài Xá-Lợi-Phất, muốn tuyên lại nghĩa trên mà nói kệ rằng:

    Đấng vô thượng Lưỡng-túc

    Xin nói pháp đệ nhất

    Con là trưởng tử Phật

    Xin thương phân biệt nói.

    Vô lượng chúng hội đây

    Hay kính tin pháp này

    Đời đời Phật đã từng

    Giáo hóa chúng như thế

    Đều một lòng chắp tay

    Muốn muốn nghe lãnh lời Phật.

    Chúng con nghìn hai trăm

    Cùng hạng cầu Phật nọ

    Nguyện Phật vì chúng này

    Cúi xin phân biệt nói

    Chúng đây nghe pháp ấy

    Thời sanh lòng vui mừng.

     


    Ngài Xá-Lợi-Phất bạch rằng : "Vâng thưa Thế-Tôn con nguyện ưa muốn nghe".


    Pháp đó không phải là suy lường phân biệt mà có thể hiểu, chỉ có các đức Phật mới biết được đó. Vì sao? Các đức Phật Thế-Tôn, chỉ do một sự nhân duyên lớn mà hiện ra nơi đời.

    Xá-Lợi-Phất! Sao nói rằng các đức Phật Thế-Tôn chỉ do một sự nhân duyên lớn mà hiện ra đời? Các đức Phật Thế-Tôn vì muốn cho chúng sanh khai tri kiến Phật để được thanh tịnh mà hiện ra nơi đời; vì muốn chỉ tri kiến Phật cho chúng-sanh mà hiện ra nơi đời; vì muốn cho chúng sanh tỏ ngộ tri kiến Phật mà hiện ra nơi đời; vì muốn cho chúng sanh chứng vào đạo tri kiến Phật mà hiện ra nơi đời.

    Xá-Lợi-Phất! Đó là các đức Phật do vì một sự nhân duyên lớn mà hiện ra nơi đời".

     


    Xá-Lợi-Phất! Đức Như-Lai chỉ dùng một Phật thừa mà vì chúng sanh nói pháp không có các thừa hoặc hai hoặc ba khác.

    Xá-Lợi-Phất! Pháp của tất cả các đức Phật ở mười phương cũng như thế.

    Xá-Lợi-Phất! Thuở quá khứ các đức Phật dùng vô lượng vô số phương tiện các món nhân duyên lời lẽ thí dụ mà vì chúng sanh diễn nói các pháp. Vì pháp đó đều là một Phật thừa, nên các chúng sanh đó theo chư Phật nghe pháp rốt ráo đều được chứng "nhứt-thiết chủng-trí."

    Xá-Lợi-Phất! Thuở vị lai, các đức Phật sẽ ra đời cũng dùng vô lượng vô số phương tiện các món nhân duyên lời lẽ thí dụ mà vì chúng sanh diễn nói các pháp, vì pháp ấy đều là một Phật thừa nên các chúng sanh đó theo Phật nghe pháp rốt ráo đều được chứng "nhứt-thiết chủng-trí".

    Xá-Lợi-Phất! Hiện tại nay, trong vô lượng trăm nghìn muôn ức cõi Phật ở mười phương, các đức Phật Thế-Tôn nhiều điều lợi ích an vui cho chúng sanh. Các đức Phật đó cũng dùng vô lượng vô số phương tiện các món nhân-duyên lời lẽ thí dụ mà vì chúng sanh diễn nói các pháp, vì pháp đó đều là một Phật thừa, các chúng sanh ấy theo Phật nghe pháp rốt ráo đều được chứng "nhứt-thiết chủng-trí".

    Xá-Lợi-Phất ! Các đức Phật đó chỉ giáo hóa Bồ-Tát, vì muốn đem tri kiến Phật mà chỉ cho chúng sanh, vì muốn đem tri kiến Phật cho chúng sanh tỏ ngộ, vì muốn làm cho chúng sanh chứng vào tri kiến Phật vậy.

    Xá-Lợi-Phất ! Nay ta cũng lại như thế, rõ biết các chúng sanh có những điều ưa muốn, thân tâm mê chấp, ta tùy theo bản tánh kia dùng các món nhân duyên lời lẽ thí dụ cùng sức phương tiện mà vì đó nói pháp.

    Xá-Lợi-Phất ! Như thế đều vì để chứng được một Phật thừa "nhứt-thiết chủng-trí."

     


    Xá-Lợi-Phất! Các đức Phật hiện ra trong đời ác năm trược, nghĩa là: Kiếp trược, phiền-não- trược, chúng-sinh-trược, kiến-trược, mệnh-trược. Như thế, Xá-Lợi-Phất, lúc kiếp loạn trược chúng sinh nhơ nặng, bỏn sẻn, tham lam, ghét ganh, trọn nên các căn chẳng lành, cho nên các đức Phật dùng sức phương tiện, nơi một Phật thừa, phân biệt nói thành ba.

     


    Lại-nữa, Xá-Lợi-Phất! Các Tỳ-kheo, Tỳ-kheo-ni đó tự cho mình đã được A-la-hán, là thân rốt sau rốt ráo Niết-bàn, bèn chẳng lại chí quyết cầu đạo vô-thượng chánh-đẳng chánh-giác. Nên biết bọn đó là kẻ tăng-thượng-mạn. Vì sao? nếu có Tỳ-kheo thực chứng quả A-la-hán mà không tin pháp này, quyết không có lẽ ấy, trừ sau khi Phật diệt độ hiện tiền không Phật. Vì sao? Sau khi Phật diệt độ, những kinh như thế, người hay thọ trì đọc tụng hiểu nghĩa rất khó có được, nếu gặp đức Phật khác, ở trong pháp này bèn được hiểu rõ.

    Xá-Lợi-Phất! Các ông nên một lòng tin hiểu thọ trì lời Phật dạy. Lời các đức Phật Như-Lai nói không hư vọng, không có thừa nào khác, chỉ có một Phật thừa thôi.

    1. Lúc bấy giờ, đức Thế-Tôn từ chánh định an lành mà dậy, bảo ngài Xá-Lợi-Phất: "Trí-huệ của các đức Phật rất sâu vô lượng, môn trí huệ đó khó hiểu khó vào, tất cả hàng Thanh-văn cùng Tích-chi-Phật đều không biết được. Vì sao?

    2. Thôi Xá-Lợi-Phất! Chẳng cần nói nữa. Vì sao? Vì pháp khó hiểu ít có thứ nhất mà Phật trọn nên đó, chỉ có Phật cùng Phật mới có thể thấu tột tướng chân thật của các pháp, nghĩa là các pháp: tướng như vậy, tánh như vậy, thể như vậy, lực như vậy, tác như vậy, nhân như vậy, duyên như vậy, quả như vậy, báo như vậy, trước sau rốt ráo như vậy.

    3. Đấng Thế-Hùng khó lường

    4. Pháp đó không chỉ được

    5. Lại bảo Xá-Lợi-Phất

    6. Khi đó trong đại chúng có hàng Thanh-văn lậu tận A-la-hán, ngài A-Nhã Kiều-Trần-Như v.v... một nghìn hai trăm người và các Tỳ-kheo, Tỳ-kheo-ni, cận-sự-nam cùng cận-sự-nữ, hạng người phát tâm Thanh-văn, Duyên-giác đều nghĩ rằng : "Hôm nay đức Phật cớ chi lại ân cần ngợi khen phương tiện mà nói thế này : "Pháp của Phật chứng rất sâu khó hiểu, tất cả hàng Thanh-văn cùng Duyên-giác không thể đến được."

    7. Lúc ấy, ngài Xá-Lợi-Phất biết lòng nghi của bốn chúng, chính mình cũng chưa rõ, liền bạch Phật rằng: ?Thưa Thế-Tôn! Nhân gì duyên gì mà Phật ân cần khen ngợi pháp phương-tiện thứ nhất nhiệm mầu rất sâu khó hiểu của các đức Phật? Con từ trước đến nay chưa từng nghe Phật nói điều đó, hôm nay bốn chúng thảy đều có lòng nghi. Cúi xin đức Thế-Tôn bày nói việc đó. Cớ gì mà đức Thế-Tôn ân cần khen ngợi pháp nhiệm mầu rất sâu khó hiểu? Khi đó ngài Xá-Lợi-Phất muốn tuyên lại nghĩa trên mà nói kệ rằng:

    8. Đấng Huệ-Nhật Đại-thánh

    9. Khi đó đức Phật bảo ngài Xá-Lợi-Phất: Thôi thôi! Chẳng nên nói nữa, nếu nói việc đó tất cả trong đời các trời và người đều sẽ kinh sợ nghi-ngờ."

    10. Ngài Xá-Lợi-Phất lại bạch Phật rằng: "Thưa Thế-Tôn! Cúi xin nói đó, cúi xin nói đó. Vì sao? Trong hội đây có vô số trăm nghìn muôn ức a-tăng-kỳ chúng-sinh đã từng gặp các đức Phật, các căn mạnh lẹ, trí huệ sáng suốt, được nghe Phật dạy chắc có thể kính tin".

    11. Đức Phật lại ngăn Xá-Lợi-Phất : "Nếu nói việc đó thì tất cả trong đời, trời, người, A-tu-la đều sẽ nghi sợ, Tỳ-kheo tăng-thượng-mạn sẽ phải sa vào hầm lớn."

    12. Lúc ấy ngài Xá-Lợi-Phất bạch Phật rằng : "Thưa Thế-Tôn ! Cúi xin Phật nói , cúi xin Phật nói. Nay trong hội này hạng người sánh bằng con có trăm nghìn muôn ức. Đời đời đã từng theo Phật học hỏi, những người như thế chắc hay kính tin lâu dài an ổn nhiều điều lợi ích.

    13. Bấy giờ, đức Thế-Tôn bảo ngài Xá-Lợi-Phất : "Ông đã ân cần ba phen thưa thỉnh đâu được chẳng nói. Ông nay lóng nghe khéo suy nghĩ nhớ đó, ta sẽ vì ông phân biệt giải-nói."

    14. Khi đức Phật nói lời đó, trong hội có các Tỳ-kheo, Tỳ-kheo-ni, cận-sự-nam, cận-sự-nữ, cả thẩy năm nghìn người, liền từ chỗ ngồi đứng dậy lễ Phật mà lui về. Vì sao? Vì bọn người này gốc tội sâu nặng cùng tăng-thượng-mạng, chưa được mà nói đã được, chưa chứng mà đã cho chứng, có lỗi dường ấy, cho nên không ở lại. Đức Thế-Tôn yên lặng không ngăn cản. 

    15. Bấy giờ, Đức Phật bảo ngài Xá-Lợi-Phất : "Trong chúng ta đây không còn cành lá, rặt có hạt chắc. Xá-Lợi-Phất! Những gã tăng-thượng-mạn như vậy lui về cũng là tốt. Ông nay nên khéo nghe, ta sẽ vì ông mà nói."

    16. Đức Phật bảo ngài Xá-Lợi-Phất : "Pháp mầu như thế, các đức Phật Như-Lai đến khi đúng thời mới nói, đó như hoa linh- thoại đến thời tiết mới hiện một lần. Xá-Lợi-Phất! Các ông nên tin lời của Phật nói không hề hư vọng.

    17. Xá-Lợi-Phất! Các đức Phật theo thời nghi nói pháp y -thú khó hiểu. Vì sao? Ta dùng vô số phương tiện các món nhân duyên, lời lẽ thí dụ diễn nói các pháp.

    18. Đức Phật bảo Xá-Lợi-Phất : "Các đức Phật Như-Lai chỉ giáo hóa Bồ-Tát, những điều làm ra thường vì một việc : chỉ đem tri kiến Phật chỉ cho chúng sanh tỏ ngộ thôi"

    19.  (không thấy đoạn số 19 trong kinh)

    20. Xá-Lợi-Phất! Trong cõi nước ở mười phương còn không có hai thừa hà huống có ba!

    21. Xá-Lợi-Phất! Nếu đệ tử ta tự cho mình là A-la-hán cùng Duyên-giác mà không nghe không biết việc của các đức Phật Như-Lai chỉ giáo hóa Bồ-Tát, người này chẳng phải là đệ tử Phật, chẳng phải A-la-hán, chẳng phải Duyên-giác.


Xem dưới dạng văn bản thuần túy