Tôi từ trước
vẫn tu tịnh tọa "chỉ quán” là tôn chỉ. Ðến ngày 24 tháng 5 năm 1937 tôi vào tịnh
tọa rồi, trong bụng phát hào quang lần lần rộng lớn bao hàm cả toàn thân tôi một
vòng tròn lớn (trước kia chỉ đầu và bụng có hào quang) như thế ấy. Qua ngày
26-4-1937, sau khi tôi vào tịnh tọa rồi trên lưng đều phát hào quang như đèn
chiếu xa, nhưng tôi còn cảm giác có thân chưa chứng "Lý chơn không”. Qua ngày
27-5-1937, tôi vào tịnh tọa, hào quang phóng cao đến mây xanh (vân tiêu), thần
thức tôi cũng xuất ra đi. Sau lần lần thâu nhập vào đỉnh đầu tôi. Ðến ngày
31-5-1937, tôi vào tịnh tọa, trên đầu thân tôi phóng hào quang như hôm qua. Tôi
cảm thấy dưới bụng tôi nóng sôi, thoạt nhiên cũng phóng hào quang, dưới nửa thân
mình tôi như hư không (từ trước chưa có). Ngày
10-6-1937, khi tôi vào tịnh tọa toàn thân tôi đều phóng hào quang (tôi tự cảm
thấy trên đầu chưa, chỉ hào quang chói đến). Qua ngày
14-6-1937, khi vào tịnh tọa toàn thân phóng hào quang, thông suốt cả trên
dưới. qNgày 17-6-1937, khi vào tịnh tọa
tự thấy hào quang chiếu diệu "tâm mục” rất sáng, từ trên dưới, tả, hữu khắp cả
đều sáng thành hình tròn lớn. Ngày 18-6-1937, khi vào tịnh tọa
cả thân phát hào quang, trên dưới tứ phía sáng rực thông suốt như ngọn đèn pha,
thần thức tôi bấy giờ du hành trên không trung, sau lại thâu vào bụng, da dĩ đàn
luyện, khi thì vào hai chân, khi thì vào đầu rất tự tại. Từ trước tới
nay là do tôi trì chí tu tịnh tọa nên được kết quả khả quan thế này. Thân thì có
hào quang, tâm thần tự tại an vui thanh tịnh. KẾT LUẬN:
Phương pháp tu tịnh tọa này chính tôi thực hành, kết quả mỹ mãn. Tôi viết ra
đây: 1) Ðã từng
kinh nghiệm đúng theo phương pháp tịnh tọa nên được kết quả tốt. 2) Chú
trọng sự thực hành phải hiểu rõ sự lý rành mạch (như đã dạy trong bài này). Tôi không lý
luận suông, nhận thấy chẳng ích gì. Như người luận món đồ ăn ngon mà chính họ
không ăn thì trong bụng vẫn đói. Do trước kia
tôi rất nhiều tật bịnh (khi còn niên thiếu) nên tìm phương pháp tịnh tọa này để
trừ bịnh thoát chết. Như khi khỏi bịnh rồi tôi cưới vợ tha hồ trụy lạc theo dục
tình (không tiết chế dục vọng) nên bịnh cũ phát sanh đến nỗi phải bị ho thổ
huyết. Tôi tưởng đời tôi đã tuyệt vọng không còn phương pháp nào cứu chữa.
Nhưng may thay vì sợ chết nên tìm phương tịnh tọa.Trước hết cứu chữa lành các
tật bịnh. Tôi lại nhận thấy con người sanh ra chả nghĩa lý gì, chỉ làm tôi mọi
cho xác thịt, cho thị dục, lo cơm, lo áo và chạy theo danh lợi ảo mộng như người
bắt bóng chả được chi, huống uổng một kiếp người, khi chết cũng hai bàn tay
không! Nghĩ thế nên
tôi tu tịnh tọa luôn tới ngày nay, được kết quả tốt như đã kể trên. Tâm thần
thanh tịnh, an vui giải thoát, thân thể thì có hào quang sáng ngời, tự tại vô
cùng. Ấy là do công phu tu tập chẳng lạ gì. Ai ai cũng làm được, duy chỉ ta phải
kiên tâm trì chí thì được kết quả không sai. Rất tiếc
tuổi trẻ dễ bị đắm chìm theo thị dục và lợi danh cám dỗ. Khi tỉnh lại giấc mơ
thì khí cùng lực cạn. Cái già cái chết chực sẵn bên ta rồi. (Nếu ai nghĩ khác
hơn, họ cho là chán đời yếm thế, cùng rủ nhau một ý tưởng đắm chìm, họ cho là
vui tươi hạnh phúc. Vì tôi trước đã bị sa chơn lạc lối như họ, may mà tìm được
phương thuốc tu tịnh tọa này, thoát khỏi cạm bẫy của đời, tôi tự thấy an lạc
chẳng ai bằng. Ngoảnh lại cái dục vọng trước kia nó nhỏ hẹp chẳng đáng kể. Rất mong
tuổi trẻ thấy rõ chỗ ấy, khi già khỏi phải ăn năn đã muộn. Sớm đặt mình trên sự
sống cao cả hơn trần gian. Thân sẽ được tráng kiện, tâm thì sáng suốt lần lần,
không bị một cái gì ràng buộc trên xác thịt như ai kia. Vì lẽ tôi đã
chứng nghiệm nên viết ra thiên này cũng dạy được nhiều người kết quả như tôi và
trừ hết các bịnh tật. Viết xong vào mùa
đông năm GIÁP NGỌ 1954.
---o0o---
Xem dưới dạng văn bản thuần túy
|