Như thật tôi nghe, một thời Ðức Ðại Huệ
Bồ Tát ở trên đảnh núi Tu Di. Bấy giờ hết thảy chư Thiên Tử đến chỗ Bồ Tát đoanh
vây cung kính để mà nghe pháp. Bấy giờ có Bồ Tát gọi là Ðồng Tử Tướng chấp tay
cung kính bạch Ðại Huệ Bồ Tát rằng: "Cúi mong Ngài từ bi vì hết thảy chúng con
nói Tăng Huệ Ðà Ra Ni bởi có tất cả chúng sanh ngu muội độn căn, trí huệ kém
thiếu khiến họ được nghe trí huệ thêm lớn”. Bấy giờ Ðại Huệ Bồ Tát liền vì tuyên
nói Ðà Ra Ni rằng:
Ðát nể dã tha, úm bế tổ bế tổ bát ra
nghê dã phạ rị đà nể nhá ra nhá ra my đà phạ rị đà nể địa ly. địa lỵ một đệ phạ
lỵ đà my ta phạ hạ.
Lúc bấy giờ Ðại Huệ Bồ Tát nói Ðà Ra Ni này rồi, dạy Ðồng
Tử Tướng rằng: "Nếu các chúng sanh trí huệ mờ kém, căn tánh hay nhiều sự lãng
quên, hãy phát chí thành tâm đối với Tăng Huệ Ðà Ra Ni này thọ trì, đọc tụng,
biên chép, cúng dường. Người này mau được đại trí huệ rộng lớn, thông minh nhớ
mãi không quên. Nếu có người lấy Chơn ngôn này tụng bảy biến hoặc mười bốn biến,
ba phen gia trì trong nước đem tâm ân trọng mà uống đó, ngày ngày như vậy uống
cho đến bảy tháng hoặc tám tháng thì tự nhiên mỗi ngày ghi nhớ đến ngàn bài
tụng, như không thường uống nước cũng có thể mỗi ngày ghi nhớ đến năm trăm bài
tụng, trí huệ lần lần thêm lớn, căn tánh sáng lẹ.”
Khi bấy giờ Ðồng Tử Tướng Bồ Tát và chư Thiên, nhơn đem lòng tín thọ phụng
hành.
Xem dưới dạng văn bản thuần túy
|