Trang chủ » Cao Đài » Lời thuyết đạo » Lời Thuyết Đạo của Đức Hộ-Pháp, Quyển I
55.- Lòng thương của Phật-Mẫu

Toà-Thánh đêm 24 thàng chạp năm Đinh-hợi (1948)

Phàm như hể làm nghề nào, nghề nữ hay nghề nam cũng vậy, nghề-nghiệp muốn được sở trường, hay chưa biết chắc làm đặng thường phải kiếm nhà nghề, nhờ chỉ biểu thì mới làm đặng.

Mấy chị, mấy em đã thấy tấn tuồng thiên-hạ tàn-sát tiêu diệt lẫn nhau quá lẽ. Phụ-nữ vạn-quốc hiệp chủng phản-kháng sự chiến tranh và nhứt-định không cho đem con cái của họ ra làm bia cho súng đạn.

Tưởng các chị, em biết mình là nhơn-viên cơ Tạo-Đoan nhứt là Phật-mẫu là nhà nghề Tạo-Đoan. Mỗi cái gì mình làm được dầu nó là vật vô-tri vô giác, nếu có ai đập bể hoặc làm hư hao mình còn giận , còn đau-đớn thay, huống chi với tình mẹ con biết bao nhiêu giá-trị ! Không có quyền nào giết một đứa con của người mẹ, cũng như Phật-Mẫu hiện giờ nầy, trên Ngọc-Hư-Cung có lẽ Phật-mẫu phản-kháng cái nạn tiêu-diệt nhơn-loại mãnh-liệt hơn Bần-Đạo tưởng-tượng mà chớ. Ở dưới thế, đương thấy cái tình cảnh trước mắt, các chị em phải làm chứng cớ cho Phật-Mẫu nạp cả hồ-sơ cho Phật-Mẫu để phản-kháng cơ tự diệt thiêng-liêng trong 7 ngày, làm cho thiên-hạ đem cả thống-khổ , đau-đớn của các bà mẹ đưa trong tay cho bà mẹ linh-hồn là Phật-Mẫu, để Ngài đủ quyền-năng phản-kháng giữa Ngọc-Hư-Cung , hầu giảm bớt cái nạn chiến-tranh tàn-khốc. Làm được không ? Có lẽ cả thảy đều làm được chớ.

« Xem chương trước | Xem chương tiếp theo »
Tác giả: Đức Hộ Pháp