Trang chủ » Cao Đài » Lời thuyết đạo » Lời Thuyết Đạo của Đức Hộ-Pháp, Quyển I
50.- Lễ Khánh-thành văn-phòng Hiệp-Thiên-Đài

Văn-phòng Hiệp-Thiên-Đài ngày 8 tháng chạp năm Đinh-hợi (18-01-1948).

HUẤN-TỪ CỦA ĐỨC HỘ-PHÁP TRONG
LỄ KHÁNH-THÀNH VĂN-PHÒNG HIỆP-THIÊN-ĐÀI
Các bạn Hiệp-Thiên, Cửu-Trùng và Phước-Thiện nam nữ.


Tưởng từ khi tôi đã phế đời, hiến mãnh thân phàm nầy cho Đức Chí-Tôn làm khí cụ tạo cho nước Việt-nam một nền Tôn-giáo nầy, không ngày nào được phần thưởng vô-giá như ngày hôm nay, mà chỉ có một ly rượu. Theo sự hưởng-ứng của các bạn biết, nếu con người ta lấy cái sức phàm làm môi-giới cho cái sở hành riêng thì hẵn không ai can-đảm chịu. Cái người đã thả mình vô cảnh khổ với một sư vui tươi thì hồi xưa đến giờ chưa có. Tại sao vậy ? Tôi đã hiểu bí-mật ấy, tôi hiểu cả, nên cho các ban hiểu.

Các Đấng tự-hửu, hằng hửu, thiên-hạ tưởng không có, họ lầm từ trước, người ta tưởng Đấng ấy không có. Đấng ấy đã có từ tạo thiên, lập địa, tôi biết tôi hiể, tôi đã chịu khổ não để thay-thế hạnh-phúc cho đời là do nơi đâu ? Không phải tại nhà tôi hay tại tôi, chưa chắc, do nước Việt-nam chăng ? Aáy là do toàn nhơn-loại. Đấng Cha lành ấy dầu thấy con bạc-bẽo thế nào, Đấng ấy cũng còn thương yêu. Sự thương-yêu của ông cha lành nó truyền-nhiễm tôi, do nơi chỗ tôi nghe được, tôi hiểu được, biết rõ đặng Người.

Đấng ấy có mơ-vọng gì vô hạn ? Nhứt là Ngự-Mã-Quân của Chí-Tôn biết trước hơn ai hết, bởi vì Ngài có dạy, trước hết là Ngài bỏ Huỳnh-Kim-Khuyết , bỏ thiên-cung đòi xuống trần dạy con cái của Ngài lập phương giải khổ. Nếu tôi không lầm, cơ-bút đã cho tôi biết các bạn Hiệp-Thiên do nơi đâu sản-xuất ? Do để giữ quyền thiêng-liêng nên mới có 12 vị Thời-Quân, thập nhị địa-chi, tức là cảnh thiêng-liêng vô-hình của chúng ta. Tôi tưởng tấn-tuồng tôi đã làm trọn và làm nơi cỏi vô-hình . Ngày kia về thiêng-liêng các bạn sẽ thấy hình tối đại, tối thiểu. Phận-sự tôi đối với các bạn nó có thâm-tình vô hạn, vì đồng tâm, đồng chí, một mực đề xướng cả thảy đều nghe chịu một hoàn cảnh, Bần Đạo làm không hết, số là tại Bần-Đạo và các bạn Hiệp-Thiên-Đài đã hứa với Chí-Tôn.

Bần-Đạo lo cho toàn cả nhơn-loại hoàn-cầu, chớ không phải thương-xót một cá-nhân nào hay một đoàn thể nào, một quốc-gia nào, không phải làm tôi mọi cho đời, làm tôi mọi cho Đạo, nhưng vì cái năng-lực vô hình kia mà thôi.

Trước khi lãnh lịnh trên Bạch-Ngọc-Kinh tạo nền Chơn-Giáo Chí-Tôn quyết-định có Ngài giáng-thế mới được, Ngư-Mã-Quân không cho , bắt buộc phải có người thay thế cho Ngài tức là Thánh-Thể của Ngài tại đây.

Ngài đi mà không cho thì phải có hình-ảnh thế cho Ngài mới được. Hình-ẩnh của Ngài là Hội-Thánh Cửu-Trùng-Đài và Hiệp-Thiên, Hộ-Pháp có khôn-ngoan nào hơn là cầu-khẩn cho có người đến với mình đặng tạo Thánh-Thể đó, chớ một mình Hộ-Pháp xuống không thế được, nên phải cám dỗ cung nầy, điện kia , đến Cửu- Thiên Khai-Hoá, biết chắc làm được mới đi.

Các bạn cứ làm đi, vì cái phận sự đối với thế-gian, đối với lời hứa ở trên kia, mặt cân không biết đồng chưa ? Lời hứa trước kia, sự làm bây giờ, biết hai cái đó có đúng không ? Bần-Đạo làm mãi không biết làm sao cho rồi, nào lo cho Cửu-Trùng, rồi đến Phước-Thiien, đầu-óc của Hộ-Pháp đã chịu thâm-giao cùng các bạn, cứ làm mãi thôi, sống giờ nào làm giờ ấy. Không phải kiếp nầy tại đây có Thánh-Thể, không phải tại xứ Việt-nam ta mới có, chúng ta chỉ là người cặm bông tiêu thôi, chớ không phải người tạo, chúng ta sáng-lập là để đoàn hậu-tấn, vì chúng nó đứng chàng-ràng, không biết đứa nào gánh vác đảm đương.

Bổn-phận làm anh phải tạo nghiệp cho em. Mở đường trước cho con cháu đi, sau nhờ có chúng nó Thánh-Thể của Chí-Tôn mới tồn tại. Thầy không phải đến một kiếp nầy thôi mà đến phải ở đời đời, không phải Thánh-Thể đương nhiên họ sẽ đến nữa hay đã đến rồi, nó còn lộn-xộn không biết đứa nào. Biết còn nữa thì tức-nhiên phải mở con đường cho chúng nó đi vào tạo-nghiệp cho chúng nó. Tôi là đầy tớ của Đức Chí-Tôn, biết có bao nhiêu đó cứ đảm-nhiệm cương-quyết nâng-đở Đạo và Đời thôi.

May một điều là tôi còn thiếu với Đức Chí-Tôn . tôi xin đầu kiếp, thiếu hay không mà kiếp nầy tôi đã là tên dân nô-lệ cho nước Việt-nam , đã chịu thống-khổ tâm-hồn lẫn hình thể trên 35 năm.

Tôi không xin, tôi biết tại sao tôi đầu-kiếp xuống dân Việt-nam, tôi cảm-kích vô-hạn , nào chịu khổ, nào chịu bạc-nhược yếu-hèn. Tại thấy nhơn-loại đau-đớn Chí-Tôn mới đến ,ở một nền Tôn-Gioá, làm một khối sanh-quang cho toàn nhơn-loại, đó là cái danh-dự của nước Vieet-nam đã chịu khổ.

Vì cái tình của Chí-Tôn đối với dân-tộc Việt-nam nên tôi thí thân phải chết mới đền bồi xứng-đáng.

Còn một việc khác nữa là Ngài tạo đầu-óc, từ ngày mở Đạo Cao-Đài đến giờ, Ngài tạo đầu-óc nòi-giống Việt-nam để vãn-hồi quốc-vận, như thế cũng đủ cho mình đưa sanh-mạng mà đổi.

Vậy sự làm của chúng ta phải cương-quyết và nhẫn-nại đủ điều, không nhút-nhác, vui chịu, bởi đã hiểu giá-trị ân-đức của Đức Chí-Tôn như thế nào rồi, muốn trả được hết phải học sách làm đầy-tớ của những đầy-tớ của Đức Chí-Tôn , làm được vậy chừng đó mới trả nợ tình của Đức Chí-Tôn đặng.

« Xem chương trước | Xem chương tiếp theo »
Tác giả: Đức Hộ Pháp