× Trang chủ Tháp Babel Phật giáo Cao Đài Chuyện tâm linh Nghệ thuật sống Danh bạ web Liên hệ

☰ Menu
Main » Cao Đài » Giáo Lý

Hội Lý Xiển Chơn Luận


Thiện ác báo ứng luận

I

Bàn-môn, ba ngàn sáu trăm ngoại đạo, thì đạo nào cũng có sở-trường sự hay, làm cho người đều tin mà lầm.

Nhưng ai đầy đủ phước đức, tiền kiếp có căn lành, thì gặp chơn-sư chỉ truyền bí-pháp máy dinh-hư tiêu-trưởng, huyền diệu trong mình mà tu-hành thì siêu phàm nhập Thánh chẳng sai.

Nên Phàm, Thánh tại người chưởng giống, hễ gầy giống chi thì ra giống nấy; song người ở trần gian nầy, phải lo cho thân sau chút ít; chờ đừng để xài phí hưởng hết phước lộc của mình, đến sau đâu mà hưởng nữa.

Sách có câu: "Hữu phước bất khả hưởng tận, phước tận thân bần cùng".

Như ngày nay mà đặng giàu sang là bởi kiếp trước chưởng phước, tu-hành, nên nay sanh mà hưởng phước ấy.

Như nay không làm lành, tích phước, kiếp sau phước nào đến cho mình hưởng nữa. Lúc nầy không lo trồng cây gây giống sau lấy chi mà hưởng.

Nên trong Kinh Nhơn-Quả rằng: muốn biết kiếp trước của người, thì xem đời nay người ta hưởng đó, muốn biết kiếp sau người thì xem tâm tánh người đang gây tạo đây.

Tác thiện, thiên giáng chi bá tường; tác bất thiện, thiên giáng chi bá ương. Nghĩa là: làm lành Trời xuống cho điều lành, làm điều chẳng lành trả xuống cho trăm điều tai hại.

Ðức Ðạo-Tổ rằng: Họa phước không nhứt định, tại lòng người dời đổi nó.

 

II

Sự giàu sang tiền của đây là Ơn Trên ban thưởng cho người có công chứa phước điền khi trước, tùy theo mình làm ra nhiều hay ít mà thưởng.

Kẻ chứa sự không lành thì cũng phạt tại thế gian, một mảy không sót đặng.

Vậy nên mới có kẻ giàu người nghèo, kẻ tàn tật, người đui mù, kẻ thông-minh, người ám-muội.

Nếu lành dữ không thưởng phạt, thì Trời Ðất ắt có chỗ tư riêng sao?

Dương pháp nầy, dẫu trốn khỏi phép nước gia hình, về âm pháp khó trốn quỉ thần ký phạt.

Nên sách rằng: Dương hiến cận nhi hữu đào, âm pháp trì nhi bất lậu. Chớ đừng tưởng chết rồi thì mất đi, không kể về phần linh hồn sau nữa. Nếu chết mà mất hết thì ai ai cũng làm điều hung dữ, các điều tội lỗi sái phép công-bình cho dễ hơn, chớ cần gì làm sự hiền lành, nhơn đức chi cho bó buộc tâm tánh hình xác của người. Còn Thánh, Hiền, Tiên, Phật tu-hành làm chi cho cực nhọc thân thể, hễ chết rồi mất đâu còn nữa lo sợ.

Chẳng rõ Thiên-Ðàng, Ðịa-Ngục thưởng phạt thể nào, xin xem trên thế-gian thì biết; kẻ sướng người cực, kẻ đói, người no, kẻ liền-lạc, người tàn-tật, người sao quân-tử kẻ lại tiểu-nhơn, trí ngu chẳng đồng, thì biết có sự thưởng phạt công-bình thiêng-liêng của Tạo-Hóa. Thiên-Ðịa tuần-huờn báo ứng tự nhiên cho người đó.



Xem dưới dạng văn bản thuần túy.
Lượt xem: 753 | Tác giả: Nguyễn Văn Kinh