Trong khu rừng hoang vu
Một con nai ẩn náu
Con nai có tên là chán bỏ
Kéo cánh cung của
Phương tiện là trí tuệ
Buông chiếc tên chân lý
Con nai chết!Ừ! Tư tưởng chết
Thịt xương ấy là bửa tiệc của bất nhị
Thuần một vị thanh tịnh mà thôi
Và mục đích ta đã đạt đến rồi.
Tại vùng núi Vikrama,có một tay thợ săn tên là Savaripa.Y sát sinh để mà sống và sống để mà sát sanh.Bởi đó là hành nghiệp đáng ghét của y.Bồ tát Quán Thế AÂm động lòng muốn giải thoát cho y khỏi cái vòng lẩn quẩn ấy,bèn dùng thần thông hoá thành một người thợ săn đón y ở giữa đường.
“Ngươi là ai?” Giã thợ săn,Savaripa hỏi.
“Ta là thợ săn như ngươi.”
“Nhà ngươi từ đâu tới?”
“Rất xa.”
“Thế với một mũi tên,ngươi có thể bắn hạ bao nhiêu con nai?” Savaripa hỏi với vẻ tự hào về tài thiện xạ của mình .
Bồ tát đáp :
”Khoảng chừng 300 con hoặc hơn nữa.”
“Thế thì,ta muốn xem tài của ngươi”
Bồ Tát nhận lời thách của Savaripa.Sáng sớm hôm sau,y hẹn,Bồ tát đưa Savaripa đến một nơi có sẵn 500 con nai do ngài dùng sức thần thông hiện ra.Gã thợ săn vừa trông thấy bầy nai,bèn đưa tay chỉ:
-“Kìa! Cả bầy lớn như thế,ông có khả năng hạ bao nhiêu con?”
-“Ta sẽ hạ một lúc 500 con.”
Savaripa có vẻ không hài lòng,y đề nghị:
-“Sao ông không bắn 100 con trước đã.”
Vì vậy,Bồ tát lấy một mũi tên bắn một phát,100 con nai ngã lăn ra chết.Bồ tát bảo Savaripa mang một con về nhà.Nhưng khi cuối xuống để vác một con nai, Savaripa vận hết sức lực vẫn không tài nào nhấc lên,lúc ấy lòng kiêu hãnh của y biến mất. Trên đường về,Savaripa khẩn khoản xin Bồ tát dạy cho y cách bắn cung kỳ diệu ấy. Ngài nhận lời nhưng buộc Savaripa phải chay tịnh trong vòng một tháng.Nhờ vậy ,hai vợ chồng Savaripa bớt được nghiệp sát sanh trong thời gian một tháng.
Sau thời gian ấy,Bồ tát quay lại và bảo Savaripa rằng:”Nếu ông thực lòng muốn học thuật bắn cung vi diệu của ta,thì trước hết ông phải khởi lòng thương xót tất cả chúng sinh,từ bỏ rượu thịt,thì việc học mới mau chóng thành tựu”.Savaripa đồng ý ngay không một chút ngần ngừ.
Thời gian ấn định trôi qua,khi Bồ tát trở lại,Savaripa nồng nhiệt đón chào. Nhưng Bồ tát chẳng đá động gì đến việc dạy dỗ.Ngài vẽ một vòng tròn Mạn-đà-la rồi rải một lớp hoa tươi lên vòng Ðàn pháp.Ðoạn Bồ tát bảo hai vợ chồng người thợ săn nhìn vào:
-“Các ngươi thử nhìn xem!”
Khi nhìn vào vòng tròn kỳ diệu ấy,cả hai thấy hình ảnh của họ đang bị lửa thiêu đốt trong tám từng địa ngục.Quá kinh hoàng,họ không thốt nên lời.
-“Các ngươi thấy những gì?”Bồ tát hỏi.
-“Chúng con thấy bản thân mình bị thiêu đốt trong địa ngục.”Cuối cùng Savaripa gắng gượng trả lời.
“Các ngươi sợ không?”
“Dĩ nhiên,chúng tôi sợ.”
“Các ngươi có muốn tránh khỏi nạn ấy không?”
“Chúng tôi rất muốn,nhưng biết làm sao đây?”
“Chính các ngươi có thể tự cứu lấy mình.”Bồ tát liền giảng về nghiệp quả cho hai người nghe.Sau đó là thuyết về tứ vô lượng tâmvà lục Ðộ Ba-la-mật. Ngài nói:
“Hậu quả đời sau của nghiệp sát sanh là thác sinh vào địa ngục.Hiện thời thường gặp nạn tai bất ngờ,thọ mạng ngắn ngủi.Nếu người từ bỏ ác nghiệp,tu tập hạnh lành,tích luỹ công đức,thời không những thọ mạng lâu dài mà còn có thể tu thành phật quả.”
Nhận thấy Savaripa ngộ được chánh pháp,Bồ tát vận phép thần thông đưa Savaripa lên đến đỉnh núi Ðan ti để tu tập thiền định trong 12 năm.
Sau thời gian dài tu tập,Savaripa xuất định,xuống núi đi tìm thầy mình.Bồ tát hiện ra bảo :
-“Này,thiện nam tử !Cảnh giới Niết bàn vi diệu mà người đã chứng chẳng phải là cảnh giới của hàng thinh Văn,Duyên Giác.Ðời sống ở thế gian như lửa rơm mau cháy,chóng tàn.Vô số chúng sinh còn lẩn quẩn trong vòng vô minh.Nay ta phú chúc cho người thay ta lưu lại thế gian mà tế độ chúng hữu tình.”
Savaripa vâng mệnh,quay về quê cũ tiếp tục thiền định chờ cho đến khi vị Phật đương lai hạ sinh là ngài Di Lặc ra đời để cùng ngài giáo hoá chúng sinh trong một thời kỳ mới./.
Xem dưới dạng văn bản thuần túy
|