× Trang chủ Tháp Babel Phật giáo Cao Đài Chuyện tâm linh Nghệ thuật sống Danh bạ web Liên hệ

☰ Menu
Trang chủ » Phật giáo » Kinh điển

Kinh Đại Bảo Tích



XI. PHÁP HỘI XUẤT HIỆN QUANG MINH THỨ MƯỜI MỘT 4

Như Lai biết rành nơi thế gian

Tất cả văn tự và ngôn thuyết

Tôi nguyện cũng nên trí như vậy

Lợi ích tất cả các thế gian

Như Lai đầy đủ thắng biện tài

Khai thị pháp thậm thâm vi diệu

Tôi nguyện cũng nên trí như vậy

Lợi ích tất cả các thế gian

Như Lai khéo điều thân ngữ ý

Tất cả đều tùy trí huệ hành

Tôi cũng nguyện nên trí như vậy

Lợi ích tất cả các thế gian

Như Lai biết rành cả tam thế

Không lấy không luyến không chướng ngại

Tôi nguyện cũng nên trí như vậy

Lợi ích tất cả các thế gian

Như Lai khéo tu giới định huệ

Nơi ấy tất cả không thối chuyển

Tôi nguyện cũng nên trí như vậy

Được làm tam giới đại bi tôn

Như Lai khéo tu hạnh giải thoát

Giải thoát tri kiến không thối chuyển

Tôi nguyện cũng nên trí như vậy

Được làm tam giới đại bi tôn

Như Lai khéo tu nơi chánh quán

Nhơn Thiên thế gian không ai bằng

Tôi nguyện cũng nên trí như vậy

Được làm tam giới đại bi tôn

Như Lai đầy đủ trí thù thắng

Nơi các thế pháp không ô nhiễm

Tôi nguyện cũng nên trí như vậy

Được làm tam giới đại bi tôn

Như Lai biết rành nơi thế gian

Đều thấy rõ các thú các loài

Tôi nguyện cũng nên trí như vậy

Nơi các thú ấy không còn nghi

Như Lai biết rành mé tận sanh

Nên ở nơi ấy không mê hoặc

Tôi nguyện cũng nên trí như vậy

Nơi tánh tận sanh được không nghi

Như Lai biết rành mé tịch tịnh

Nên ở nơi ầy không nghi hoặc

Tôi nguyện cũng nên trí như vậy

Nơi tánh tịch tịnh được không nghi

Như Lai biết rành mé lưu chuyển

Nên ở nơi ấy không nghi hoặc

Tôi nguyện cũng nên trí như vậy

Nơi tánh lưu chuyển không còn nghi

Như Lai biết rành tiền hậu thế

Nên đầy đủ được trí vô sư

Tôi nguyện cũng nên trí như vậy

Nơi tánh chuyển sanh không còn nghi

Như Lai biết rành tiền hậu thế

Nơi nhãn đoạn thường không chấp trước

Tôi nguyện cũng nên trí như vậy

Nơi tiền hậu tế không còn nghi

Như Lai biết rành mé tận sanh

Nơi nhãn đoạn thường không chấp trước

Tôi nguyện cũng nên trí như vậy

Nơi tánh tận sanh không còn nghi

Nếu người chẳng rõ tiền hậu tế

Thì họ chấp lấy nơi tham dục

Như Lai chứng biết tiền hậu tế

Nên nơi tham dục không ô nhiễm

Nếu người chẳng rõ mé hữu vô

Thì họ chấp lấy nơi tham dục

Như Lai chứng biết mé hữu vô

Nên nơi tham dục không ô nhiễm

Nếu người chẳng rõ tận vô tận

Thì họ chấp lấy nơi tham dục

Như Lai chứng biết tận vô tận

Nên nơi tham dục không ô nhiễm

Nếu người chẳng rõ chuyển vô chuyển

Thì họ chấp lấy nơi tham dục

Như Lai chứng biết chuyển vô chuyển

Nên nơi tham dục không ô nhiễm

Sân si phẫn phú và tật cuống

Siểm khúc cống cao với mạn kiêu

Bố thí trì giới cùng nhẫn nhục

Thiền định trí huệ đều như vậy.

Lúc ấy Đức Thế Tôn biết tâm niệm sâu kín của đồng tử Nguyệt Quang, Đức Phật mỉm cười phóng ánh sáng mầu hoàng kim chiếu khắp vô lượng vô biên thế giới. Ở các thế giới ấy làm lợi ích xong, ánh sáng ấy trở về nhiễu Đức Phật ba vòng rồi từ trên đảnh đầu của Đức Phật mà thâu vào.

Di Lặc Bồ Tát liền từ chỗ ngồi đứng dậy, trịch y vai hữu, gối hữu chấm đất đảnh lễ chưn Đức Phật, rồi chắp tay cung kính nói kệ khen ngợi bach hỏi Đức Phật:

Tiếng ca lăng tần già

Mây sấm sư tử rống

Phát tiếng trống pháp lớn

Cớ gì Phật mỉm cười

Sáng sớm ngàn mặt trời

Âm thanh hay thanh tịnh

Công đức rất hy hữu

Cớ gì hiện quang minh

Thí giới nhẫn tinh tiến

Định huệ thảy trang nghiêm

Tất cả đều viên mãn

Cớ gì hiện quang minh

Tiếng của Phật nhu nhuyến

Thường xa rời thô ngữ

Khéo chữa bệnh chúng sanh

Cớ gì hiện quang minh

Đại bi Lưỡng Túc Tôn

Biết nhãn thường không tịch

Dùng phạm âm thanh tịnh

Vì chúng sanh diễn thuyết

Nhĩ tỷ thiệt thân ý

Nhẫn đến thanh danh thảy

Các khổ tập diệt đạo

Trí nhẫn cũng như vậy

Đại bi Lưỡng Túc Tôn

Biết nhãn tận sanh tế

Tịch tịnh và lưu chuyển

Tất cả đều không tịch

Nhĩ tỷ thiệt thân ý

Sắc thanh hương vị xúc

Nhẫn đến thanh danh thảy

Tất cả đều như vậy

Phật lại nói nhơn duyên

Xa rời nơi đoạn thường

Chẳng tự chẳng tha tác

Do các duyên mà sanh

Phật lại dùng các môn

Khai thị các sự khổ

Hoặc lại dùng các nghỉa

Khen ngợi Phật quang minh

Dùng vô lượng ngôn từ

Diễn nói pháp tịch diệt

Không nhơn không thọ giải

Không ngã không chúng sanh

Quá khứ vô lượng Phật

Cũng dùng bất tư nghị

Trăm ngàn các kệ tụng

Diễn nói pháp như vậy

Đức Như Lai diễn thuyết

Pháp công đức chơn thiệt

Không nói không người nói

Pháp được nói cũng không

Phật nói pháp tối thắng

Giác ngộ các chúng sanh

Chư Thiên và Dạ Xoa

Người nghe đều được tỏ

Tất cả A Tu La

Ý thích đã thanh tịnh

Vô lượng hàng nhơn chúng

Đều trừ hết lưới nghi

Biết rõ tánh của tham

Diệt hại sân cùng si

Ái mạn và vô minh

Siểm tật với hí luận

Nhẫn đến khổ uẩn thảy

Đều bỏ rời tất cả

Các cú nghĩa như vậy

Rốt ráo đều thanh tịnh

Như Lai nơi một pháp

Thông đạt các thứ danh

Số ấy trăm ngàn muôn

Nhẫn đến bất tư nghị

Nơi vô lượng chư Phật

Khéo học pháp như vậy

Mà ở trong một pháp

Diễn thuyết không cùng tận

Như Lai khéo rõ thấu

Tất cả các pháp môn

Cũng may phân biệt biết

Danh cú thượng trung hạ

Tu học nơi tất cả

Các thứ dị ngôn từ

Mà tuyên nói khéo hay

Nghĩa vi diệu đệ nhứt

Tiếng thanh tịnh như vậy

Nhơn duyên hòa hợp khởi

Cũng chẳng nương lưỡi họng

Nhẫn đến nơi thân tâm

Đại địa động sáu cách

Chúng mười phương đều họp

Chắp tay chiêm ngưỡng Phật

Mong trừ nghi cho chúng

Như Lai khéo biết rõ

Nhãn tận sanh biên tế

Tự tánh thường không tịch

Không khứ cũng không lai

Không trụ không xứ sở

Thâm nhập nơi thiệt tế

Mắt Phật không chướng ngại

Vì thế nay tôi nghe

Như Lai khéo biết rõ

Tánh nhãn tiền hậu thế

Tận vô tận lưu chuyển

Tự tánh thường không tịch

Khai thị các pháp nghĩa

Khiến thế gian hoan hỉ

Tiếng Đức Phật mỹ diệu

Cớ gì hiện mỉm cười

Phật biết tiền hậu tế

Tánh nhãn thường không tịch

Rời ngôn từ phân biệt

Cớ gì miệng mỉm cười

Phật biết nhãn vô lượng

Các lời lẽ tuyên nói

Bổn tánh thường không tịch

Cớ gì miệng mỉm cười

Phật biết mé tận sanh

Tánh nhãn thường không tịch

Bỏ rời các phiền não

Chứng Phật Bồ Đề trí

Đủ danh tiếng thù thắng

Cớ gì miệng mỉm cười

Phật từ lâu tu học

Diễn thuyết bất tư nghị

Rõ thấu tánh nhãn không

Lìa cấu thường thanh tịnh

Vô lượng các tâm hành

Một niệm đều biết rõ

Quang minh chiếu thế gian

Đó là thoại tướng gì

Đại tiên đẳng chánh giác

Tối Thắng Lưỡng Túc Tôn

Phiền não đều đã trừ

Tâm Phật thường tịch tịnh

Như Lai trí thù thắng

Thấu suốt mé nhãn tận

Lại do nhân duyên gì

Mà hay hiện mỉm cười

Nhĩ tỷ thiệt thân ý

Sáu trần và bốn đại

Nhẫn đến thanh danh thảy

Thấu suốt mé nhãn tận

Lại do nhơn duyên gì

Mà hay hiện mỉm cười

Nhĩ tỷ thiệt thân ý

Sáu trần và bốn đại

Nhẫn đến thanh danh thảy

Tất cả đều như vậy

Phật biết nhãn vô ngã

Cũng thấu nhĩ vô thường

Và rõ tỷ tánh không

Cớ gì hiên mỉm cười

Phật biết thiệt vô ngã

Cũng thấu thân vô thường

Và rõ tánh ý không

Cớ gì hiện mỉm cười

Phật biết sắc vô ngã

Cũng thấu thanh vô thường

Và rõ lương tánh không

Cớ gì hiện mỉm cười

Phật biết vị vô ngã

Cũng thấu xúc vô thường

Và rõ pháp tánh không

Cớ gì hiện mỉm cười

Phật biết địa vô ngã

Cũng thấu thủy vô thường

Và rõ hỏa tánh không

Cớ gì hiện mỉm cười

Phật biết phong vô ngã

Cũng thấu tánh vô thường

Và rõ sự tánh không

Cớ gì hiện mỉm cười

Biết thế gian vô ngã

Cũng thấu khổ vô thường

Và rõ uẩn tánh không

Cớ gì hiện mỉm cười

Phật biết giới vô ngã

Cũng thấu thế vô thường

Và rõ sanh tánh không

Cớ gì hiện mỉm cười

Phật biết thanh vô ngã

Cũng thấu danh vô thường

Và rõ đạo tánh không

Cớ gì hiện mỉm cười

Phật biết trí vô ngã

Rõ tịch tịnh vô thường

Và chúng sanh tánh không

Cớ gì hiện mỉm cười

Phật biết tánh vô tánh

Cũng biết ngã phi ngã

Và rõ ý thích không

Cớ gì hiện mỉm cười

Thấy sanh tử vô ngã

Cũng thấu thường vô thường

Và rõ Niết Bàn không

Cớ gì hiện mỉm cười

Như Lai tâm giải thoát

Danh tiếng khắp ba cõi

Đế Thích cùng Nhơn Vương

Long thần đều cúng dường

Như Lai khéo biết rõ

Biên tế nhãn tận sanh

Nhẫn đến nơi tịch tịnh

Cớ gì hiện mỉm cười

Vô lượng hàng Phật tử

Đều họp ở chúng hội

Từ miệng Phật sanh ra

Từ pháp biến hóa sanh

Đều đến đứng trước Phật

Chắp tay mà tôn trọng

Tôi vì các chúng ấy

Hỏi duyên cớ phóng quang

Như Lai khéo biết rõ

Nhãn tánh không vô ngã

Siêu quá ở tất cả

Người tại gia tu học

Phật dùng trí bình đẳng

Rõ pháp không sai biệt

Như Lai ý thích biết

Chẳng dùng thần thông thấy

Phật biết nhãn vô ngã

Tánh không chẳng khứ lai

Trí thanh tịnh vô biên

Cớ gì hiện mỉm cười

Như Lai đã hết nơi sanh tế

Đại bi che khắp các thế gian

Pháp Vương Tối Thắng Nhơn Trung Tôn

Mong nói cớ gì hiện mỉm cười

Vô lượng vô biên Đại Bồ Tát

Và các Thiên chúng oai đức khác

Đều ở hư không cầm lọng đẹp

Cả đại địa nầy đều chấn động

Thuở xưa ai ở chỗ Như Lai

Mãi mãi tu hành các thiện pháp

Tâm ý bình đẳng đấng đại bi

Mong nói cớ gì hiện mỉm cười

Thuở xưa ai cúng dường chư Phật

Được nghe pháp này lòng vui mừng

Đạo Sư Tối Thắng Nhơn Trung Tôn

Mong nói cớ gì hiện mỉm cười

Âm thanh của Phật đẹp ý chúng

Như tiếng nhạn chúa rất mỹ diệu

Tự nhiên vô lượng tiếng hòa nhã

Mong mỏi cớ gì phóng quang minh

Vô lượng câu chi lời phúng tụng

Khuyên khen vui nhận lời tương ưng

Giống tiếng hay chim câu chỉ la

Mong mỏi cớ gì phóng quang minh

Tiếng thuyết pháp vang như trống sấm

Nghe khắp vô biên ngàn ức cõi

Lòng từ tiếng thô hoặc lời dịu

Cớ gì phóng quang minh kim sắc

Rõ sanh vô sanh tận vô tận

Biết nhãn tánh ly không khứ lai

Pháp cam lộ soi sáng thế gian

Cớ gì phóng quang minh kim sắc

Biết nhãn khởi tác thường không tịch

Không khứ không lai không chỗ trụ

Như dương diệm bóng nước bọt nước

Nhơn duyên gì thị hiện mỉm cười

Nhĩ tỷ thiệt thân và ý căn

Sắc thanh hương vị xúc và pháp

Nhẫn đến âm thanh và danh thảy

Phải biết tất cả cũng như vậy

Thân Phật kim cuơng thường bất hoại

Đầy đủ trăm ngàn tướng thù thắng

Thân không cơ quan mà vận động

Mong nói cớ gì hiện mỉm cười

Vế đùi tròn đầy gót chưn dài

Bụng không lộ bày như sư tử

Rốn sâu xinh đẹp eo tròn đủ

Mong nói cớ gì hiện mỉm cười

Sắc vàng thân sạch rời trần cấu

Mỗi mỗi sợi lông màu xanh biết

Xoay hữu hướng lên mũi thơm phức

Mong nói cớ gì hiện mỉm cười

Thân đẹp tròn đầy thường an trụ

Dường như cây chúa ni câu đà

Tất cả công đức để trang nghiêm

Âm thanh khiến chúng lòng vui đẹp

Tay dài tròn trịa vai xinh đẹp

Cổ thon đầy tròn hiện rõ ngấn

Đi khắp vô biên trăm ngàn cõi

Chỉ dạy chúng sanh đường chánh tà

Răng trắng sạch trong như ngọc tuyết

Tướng lưỡi rộng dài trùm khắp mặt

Má như sư tử mũi thẳng dài

Từ tâm phương tiện thanh tịnh sanh

Hương hoa sen xanh từ miệng Phật

Mùi thơm chiên đàn khắp thân Phật

Thuở xưa đã rộng tu lòng từ

Ý thích thanh tịnh thường tiếp nối

Lòng chưn của Phật bằng đầy đẹp

Dẫm trên mặt đất không cong hõm

Như bước đi voi chúa sư tử

Vượt qua tất cả các thế gian

Tướng thiên bức luân đẹp đoan nghiêm

Nét sáng thù thắng thường hiện rõ

Hành động đều lợi ích quần sanh

Ai thấy đều sanh lòng tín ngưỡng

Một ngón phát ra ngàn tia sáng

Chiếu khắp vô biên khắp Phật quốc

Thuở xưa siêng tu những hạnh lành

Nên được những tướng trang nghiêm ấy

Thành tựu sắc thân không ai sánh

Gương mặt đoan nghiêm rất thù thắng

Thần biến lợi ích các thế gian

Mong nói cớ gì hiện mỉm cười

Bắp chưn tròn thẳng như nai chúa

Thân chẳng cúi thấp như sư tử

Xuất hiện làm đèn sáng thế gian

Mong nói cớ gì hiện mỉm cười

Âm tàng ngựa chúa không nhiễm trần

Lòng tay đầy bằng tay quá gối

Hi hữu Tối Thắng Thiên Nhơn Sư

Mong nói cớ gì hiện mỉm cười

Từ thân Phật phóng vô biên quang

Sắc đẹp tịch tịnh mà hằng chiếu

Lòng Phật luôn luôn thường thanh tịnh

Diễn thuyết vô biên những khế kinh

Chẳng phải những kẻ chấp đoạn thường

Mà tịnh tu được pháp như vậy

Nếu bỏ rời được các biên kiến

Chóng thành thân thanh tịnh của Phật

Tiếng trống trời mây sấm vang xa

Tiếng chim hồng ca lăng trong suốt

Âm nhạc cõi trời ngàn muôn thứ

Mong nói cớ gì phóng quang minh

Đạo Sư một tiếng diễn thuyết pháp

Khiến nguời phá giới dứt lỗi lầm

Như Lai thuyết pháp lời giọng hay

Đều là pháp thậm thâm hi hữu

Trâu trắng lông chúa giữa chặng mày

Chiếu khắp trăm ngàn những Phật quốc

Mắt đẹp mầu xanh như nước biếc

Đỉnh đầu vun cao không thể thấy

Răng trắng kín bằng đủ bốn mươi

Dường như báu pha lê trong sáng

Đều từ vô lượng tịnh nghiệp sanh

Mong mỏi cớ gì hiện mỉm cười

Như Lai viên mãn thân công đức

Thành tựu vô biên sắc vi diệu

Xuất hiện quang minh đẹp hi hữu

Mong nói cớ gì hiện mỉm cười

Đại bi Tối Thắng Lưỡng Túc Tôn

Rõ thấu chí thích của chúng sanh

Đã được vô ngại đại biện tài

Mong mỏi cớ gì hiện mỉm cười

Như Lai đã đến được bỉ ngạn

Đầy đũ tam minh và lục thông

Thị hiện vô biên thanh tịnh quang

Mong nói cớ gì hiện mỉm cười

Phật ở thuở xưa vô lượng kiếp

An trụ những đẳng trì vi diệu

Biết nhãn sanh biên và tận biên

Mong nói cớ gì hiện mỉm cười

Đờì quá khứ vị lai hiện tại

Tịnh trí vô ngại bất tư nghị

Mong nói cớ gì hiện mỉm cười

Bấy giờ Đức Thế Tôn ở trong đại chúng dùng tay kim sắc xoa đầu đồng tử Nguyệt Quang mà nói kệ rằng:

Đồng tử lắng nghe

Nay ta giao ông

Pháp Bồ Đề này

Kinh Xuất Hiện Quang

Ở đời ác sau

Lúc pháp sắp diệt

Phải vì chúng sanh

Khai thị diễn thuyết

Ta dùng Phật nhãn

Thấy đời vị lai

Nơi kinh thậm thâm

Pháp vi diệu nầy

Hoặc thích chẳng thích

Đều biết rõ cả

Nếu có chúng sanh

Chí cầu Phật đạo

Thường niệm chư Phật

Nên truyền kinh này

Nếu lòng kính ngưỡng

Lại thích náo nhiệt

Mải mê say ngủ

Chẳng thích kinh nầy

Dầu được xuất gia

Trong pháp của Phật

Với pháp Niết Bàn

Lại chẳng ưa thích

Người ngu như vậy

Uổng ăn của thí

Nghe pháp hữu vi

Có nhiều tội lỗi

Vẫn luyến thế gian

Chẳng hề kinh sợ

Người ngu như vậy

Trí giả quở trách

Dầu mặc pháp phục

Mà không trí huệ

Đức Phật đã dạy

Lời nói chơn thiệt

Vô trí nếu nghe

Chẳng tin nhận được

Người ngu như vậy

Chớ cùng ở chung

Nếu người được nghe

Pháp thù thắng này

Chẳng sanh vui mừng

Lòng chẳng vui thích

Những người như vậy

Bị ta quở trách

Dầu được thân người

Vẫn là luống qua

Nếu người được nghe

Pháp thậm thâm nầy

Sanh được lòng mừng

Rất ưa rất thích

Người ấy đã từng

Gặp gỡ chư Phật

Quyết định sẽ được

Vô Thượng Bồ Đề

Nếu người ngu si

Bị ác kiến hại

Dứt mất huệ mạng

Xa rời Bồ Đề

Vì thế nên phải

Bỏ thầy bạn ác

Thân cận cung kính

Người trí huệ sáng

Tất cả thế gian

Có nhiều tội ác

Chúng sanh thường sa

Trong ba ác thú

Đều từ ngu si

Mê lầm phát sanh

Theo mê lưu chuyển

Chẳng được tự tại

Vứt bỏ chánh pháp

Làm những phi pháp

Thế nên phải rời

Những người ngu tiểu

Như người đi xe

Tự bẻ trục xe

Đã tạo nghiệp ác

Sanh vào địa ngục

Miệng nói lời ác

Hằng tự tổn hại

Như cầm búa bén

Tự chém thân mình

Chẳng biết các pháp

Do nhơn duyên tạo

Theo nghiệp thọ báo

Không ai cứu được

Gần gũi minh sư

Để làm thiện hữu

Mà bèn tự nói

Tu tập không vô

Đã chứng vô vi

Sanh chấp đoạn diệt

Như thân khí vỡ

Tâm cũng mất theo

Ưa nói những lời

Trau truốt văn hoa

Tham đắm nơi đây

Trọn không ích lợi

Thà bị rắn độc

Cắn cho phải chết

Chớ chọn chẳng làm

Người đọa ác thú

Người ngu thuyết pháp

Làm hư căn lành

Khiến vô lượng chúng

Sa đọa địa ngục

Đại chúng các ông

Phải nên quan sát

Đồng tử Nguyệt Quang

Hiện đứng trước Phật

Thuở xưa đã từng

Cúng dường vô lượng

Hằng hà sa số

Chư Phật Thế Tôn

Kiên cố tu hành

Cầu trí vô thượng

Lòng ông chẳng luyến

Tất cả các cõi

Biết nhãn sanh biên

Rốt ráo thanh tịnh

Rời các hí luận

Không hề nhiễm trước

Vì muốn lợi ích

Vô lượng chúng sanh

Diễn nói kinh điển

Hiện quang vô lượng

Người ngu không thể

Tu học pháp nầy

Với người tu hành

Dòm ngó lỗi lầm

Thế nên phải bỏ

Những người ngu si

Chẳng nên gần gũi

Tu học pháp ấy

Những người ngu si

Ưa thích tranh cãi

Chẳng thể siêng tu

Hạnh không tranh luận

Những người như vậy

Không tâm hiệp ý

Vì thế chẳng nên

Cung kính khen ngợi

Những người ngu si

Biếng nhác giải đãi

Thân ngữ ý nghiệp

Thường làm điều ác

Không có tịnh giới

Trí huệ đa văn

Thường tưởng cảnh dục

Thích nơi náo nhiệt

Các ông nên xem

Người ngu như vậy

Chủng tộc và thân

Thảy đều xấu ác

Giận thù hung dữ

Hình mạo xấu xa

Dầu sanh làm người

Thân thường hạ liệt

Chấp trước ngã tướng

Mê nơi chân lý

Không có trí huệ

Phân biệt lời hay

Nghe pháp tánh không

Chẳng ưa chẳng thích

Như Lai Thế Tôn

Từ lâu xa rời

Tất cả thế gian

Ngôn ngữ hí luận

Nơi đây phàm phu

Rất hay nhiễm trước

Trọn đời của họ

Chẳng rõ biết được

Dầu khen trì giới

Chẳng tu phạm hạnh

Miệng nói đúng pháp

Thân làm phi pháp

Tự nói là luật

Thường hành phi luật

Phật dạy đệ tử

Mặc y hoại sắc

Những người phá giới

Mà mặc y này

Càng thêm kiêu mạn

Và lòng phóng dật

Họ ăn của thí

Như nuốt lửa đỏ

Đã bỏ gia đình

Không ngũ dục lạc

Ở trong Phật pháp

Lại không diệu lạc

Thích những hạnh tạp

Chẳng rời nhỉ biên

Bao nhiêu ý thích

Đều chẳng thanh tịnh

Người ngu như vậy

Ở trong đại chúng

Không khác chồn cáo

Nhập bầy sư tử

Dầu nói những pháp

Tịch tịnh như vậy

Cũng chẳng biết rõ

Nghĩa không chơn thiệt

Được người ca ngợi

Sanh lòng ngạo mạn

Chẳng nhớ Đại Sư

Thẹn hổ khiêm hạ

Nhận vật bất tịnh

Như được bửu châu

Vui mừng cầm giữ

Lòng không tạm bỏ

Bọn nầy hạ liệt

Dầu lại xuất gia

Gìn giữ oai nghi

Chấp trì y bát

Chỉ có hình tượng

Không trí huệ thiệt

Dầu lại thế phát

Chẳng bỏ ác tâm

Sa vào đảo kiến

Trái pháp Sa Môn

Mất đạo Niết Bàn

Tịch tịnh vô vi

Cũng không được quả

Của Sa Môn chứng

Vô minh phiền não

Chẳng giảm mảy may

Đi dạo xóm làng

Tự xưng tịch tịnh

Ngưởi ngu vô trí

Chẳng biết đạo chánh

Lòng họ thích muốn

Chỉ là bất thiện

Vì cầu lợi dưỡng

Mà ở chủa chiền

Chẳng chịu tu tập

Chánh nhơn Niết Bàn

Hôn trầm ưa ngủ

Chỉ muốn an thân

Thường ưa thật hành

Những sự như vậy

Dầu ở chùa am

Trải qua nhiều năm

Do vì đảo kiến

Mất đạo Niết Bàn

Trọn chẳng thể được

Đạo quả Sa Môn

Phá hư chánh kiến

Trái phạm cấm giới

Thích y phục tốt

Trang nghiêm thân mình

Nơi các dục lạc

Thường sanh ái nhiễm

Nếu vào thành ấp

Hiện tướng kiêu mạn

Phóng túng thân nghiệp

Chẳng giữ oai nghi

Hoặc vào thành ấp

Dạo đi rao nói

Ở tại chùa am

Trong hang núi kia

Mọi người nên biết

Là chỗ tôi ở

Bước chậm ngó xuống

Đi đứng an tường

Phát ngôn dối lạ

Hiện tướng La Hán

Khiến chúng bạch y

Đều bảo nhau rằng

Lan nhã Tỳ Kheo

Là thiệt bậc Thánh

Hoặc tại chùa am

A lan nhã kia

Thấy có người đến

Liền chỉ thị rằng

Tôi ở chỗ này

Ngày đêm kinh hành

Hoặc trải cỏ mềm

Làm chỗ tĩnh tọa

Hoặc vào tụ lạc

Đến nhà bạch y

Dối hiện ân cần

Hỏi thăm an ổn

Nói bàn vua giặc

Những sự thế tục

Hoặc do nhiễm tâm

Ở trước người nữ

Nhiều thứ phương tiện

Tự khen đức mình

Tôi làm ruộng phước

Cho người trong đời

Tôi bỏ ngôi vua

Xuất gia tu hành

Cung nhơn thể nữ

Đều sanh cõi trời

Mọi người nghe nói

Càng thêm cung kính

Cúng dường đủ thứ

Y phục ẩm thực

Xin ngài thương xót

Thường đến nhà tôi

Tham ưa vị ngon

Chẳng biết tội lỗi

Bị ma làm hại

Như rùa sa lưới

Với chúng lan nhã

Kiêu căng dành lợi

Khi dễ chê bai

Tỳ Kheo tinh tiến

Lòng mê danh lợi

Càng sanh tham luyến

Vì cớ sống còn

Thường làm dối trá

Thêm lớn nghiệp ác

Nơi thân ngữ ý

Nếu có thí chủ

Tịnh tâm cúng dường

Do vì giải đãi

Làm tổn phước họ

Người ngu như vậy

Thường sanh ác dục

Nơi pháp tánh không

Lòng chẳng thuận chịu

Nếu ở trong Phật pháp

Rời được lỗi như vậy

Siêng tu chẳng phóng dật

Được pháp nầy chẳng khó

Với lợi với phi lợi

Khen chê khổ vui thảy

Thế pháp chẳng động được

Được pháp nầy chẳng khó

Quán thân tưởng bất tịnh

Ngũ uẩn tưởng độc hại

Ăn uống tưởng chữa bịnh

Được pháp nầy chẳng khó

Dầu mặc y phục tốt

Cũng chẳng sanh kiêu mạn

Chỉ để che hổ thẹn

Được pháp nầy chẳng khó

Chẳng cậy ỷ sắc lực

Nơi ăn không tham luyến

Chỉ nuôi sống để tu

Được pháp nầy chẳng khó

Biết rõ những hữu không

Nơi dục không thủ xả

Thường tu hạnh không tịch

Được pháp nầy chẳng khó

Núi cách một do tuần

Ngồi một mình tu thiền

Quán hữu vi vô ngã

Được pháp nầy chẳng khó

Quán nhãn tận sanh biên

Và tướng nhãn lưu chuyển

Siêng tu đạo nhãn tịnh

Được pháp nầy chẳng khó

Nhĩ tỷ thiệt thân ý

Sắc thanh hương vị xúc

Nhẫn đến âm thanh danh

Tất cả đều như vậy

Vô lượng các Tỳ Kheo

Người siêng người biếng trễ

Tất cả đều phải biết

Người gặp bạn thiện ác

Tu tập chẳng tu tập

Sanh tín và bất tín

Tất cả đều phải biết

Người gặp thiện ác hữu

Nơi đạo các căn tận

Tu tập chẳng tu tập

Tất cả đều phải biết

Nếu ưa thích Bồ Đề

Hoặc một hai ba tháng

Lúc sau lại thối thất

Tất cả đều phải biết

Nếu người nghe pháp nầy

Sanh được lòng ưa thích

Dầu có lúc thối thất

Rồi lại được lòng tin

Nếu người nghe pháp nầy

Chẳng rời được phóng dật

Họ sanh ý nghĩ rằng

Kinh nầy phi Phật thuyết

Nếu người nghe pháp nầy

Bị ma nó nhiếp trì

Trước dầu phát lòng tin

Sau thì lại vứt bỏ

Không ưa thích chánh pháp

Dối phỉnh cầu danh lợi

Du hành nơi tụ lạc

Khen nói đà la ni

Tam muội tổng trì sáng

Thiệt ra họ chẳng hiểu

Ràng buộc nơi ngũ dục

Tham cầu những thế nghiệp

Dùng lời lẽ phân biệt

Chê ngưởi tu pháp không


Xem dưới dạng văn bản thuần túy